Percy Jackson Tập 4: Cuộc Chiến Chốn Mê Cung
Chương 16 :
Ngày đăng: 18:09 19/04/20
Nhảy ra ngoài cửa sổ cách mặt đất khoảng một trăm năm mươi mét đối với tôi không bao giờ là một ý tưởng hay ho. Đặc biệt là khi tôi đang mang trên mình đôi cánh bằng đồng và vẫy vẫy cánh tay như một con vịt.
Tôi lao thẳng xuống thung lũng và những dãy đá đỏ bên dưới. Trong khi tôi chắc mẩm rằng mình sắp biến thành một vết mỡ dơ trong Khu Vườn Các Vị Thần thì nghe được tiếng Annabeth hét lớn từ đâu đó phía trên tôi: “Dang cánh tay rộng ra! Giữ cho chúng được duỗi ra.”
Một phần nhỏ trong bộ não tôi đã không bị nhấn chìm trong sợ hãi đã nghe thấy tiếng cô ấy và cánh tay tôi phản ứng. Ngay sau khi tôi giang cánh tay ra, đôi cánh cứng lại đón lấy gió và tôi rơi chậm dần. Tôi liệng xuống phía dưới, nhưng góc bay giờ đã được kiểm soát, giống như một con diều đang chao xuống vậy.
Tôi đập cánh một lần để thử nghiệm. Tôi uốn lượn trên bầu trời, tiếng gió rít trong tai tôi.
“Tuyệt!” tôi hét lên. Cảm giác này thật không thể tin được. Khi đã thuần thục, tôi cảm thấy như đôi cánh là một phần thân thể. Tôi có thể bay lên, lượn xuống bất cứ nơi đâu mình muốn.
Tôi quay lại nhìn các bạn của tôi – Rachel, Annabeth và Nico đang bay theo đường xoắn ốc phía trên tôi, lấp lánh trong ánh mặt trời. Phía sau họ, khói bốc lên từ những khung cửa sổ khu xưởng của Daedalus.
“Đáp xuống thôi!”Annabeth hét. “Những đôi cánh này không dùng mãi được đâu.”
“Trong bao lâu?” Rachel hỏi.
“Tớ không muốn khám phá điều đó đâu!” Annabeth nói.
Chúng tôi lao xuống về phía Khu Vườn Các Vị Thần. Tôi lượn trọn một vòng quanh một trong các đỉnh đá và khiến cho một vài nhà leo núi một phen hoảng hốt. Sau đó bốn chúng tôi bay qua thung lũng, phía trên một con đường, và đáp xuống mái hiên của trung tâm đón khách. Lúc đó là chiều muộn và nơi đó khá là vắng vẻ, nhưng chúng tôi vẫn cố tháo cánh ra càng nhanh càng tốt. Nhi lại chúng, tôi có thể thấy Annabeth đã đúng. Chất keo tự dán ở các điểm giúp gắn đôi cánh vào lưng chúng tôi đang chảy ra, và chúng tôi đang làm rụng những chiếc lông vũ bằng đồng. Đáng tiếc rằng chúng tôi không thể sửa được chúng, nhưng cũng không thể để chúng lại cho những người thường trông thấy. Vì vậy chúng tôi quyết định nhét chúng vào thùng rác bên ngoài quán ăn.
Tôi dùng máy chụp ảnh lập thể dành cho khách du lịch để nhìn lên ngọn đồi nơi đã từng có khu xưởng của Daedalus, nhưng nó đã biến mất. Không khói, không cửa sổ vỡ, chỉ là một sườn đồi.
“Khu xưởng đó chuyển đi chỗ khác rồi,” Annabeth nói. “Không biết là đến nơi nào.”
“Chúng ta làm gì bây giờ?” Tôi hỏi. “Làm sao để quay trở lại mê cung đây?”
Annabeth trân trân nhìn lên những đỉnh núi Pikes Peak ở phía xa, “Có thể chúng ta không quay lại được. Nếu như Daedalus chết... ông ấy đã nói sức mạnh của ông gắn chặt với mê cung đó. Có thể mọi thứ đã bị phá hủy. Có thể điều đó sẽ ngăn chặn cuộc xâm chiếm của Luke.
Tôi nghĩ về Grover và Tyson, họ vẫn đang ở đâu đó dưới đường hầm. Và Daedalus... mặc dù ông ta đã làm một số chuyện kinh khủng và khiến những người tôi quan tâm gặp nguy hiểm, nhưng chết cách đó thì thật khủng khiếp.
“Không.” Nico nói. “Ông ta chưa chết.”
“Sao em có thể chắc chắn như vậy?” Tôi hỏi
“Em biết khi nào thì có người chết. Đó là khi em nghe được âm thanh như những tiếng vo ve bên trong tai.”
“Thế còn Grover và Tyson thì sao?”
Nico lắc đầu. “Việc đó thì khó. Họ không phải là con lai hay người thường. Họ không có linh hồn giống con người.”
“Chúng ta phải vào thành phố,” Annabeth quyết định. “Cơ hội tìm thấy lối vào mê cung ở đó sẽ cao hơn. Chúng ta phải quay trở về trại trước Luke và đội quân của hắn.”
“Thế chúng ta chỉ việc lên máy bay thôi,” Rachel nói.
Tôi rùng mình. “Tớ không bay đâu.”
“Nhưng cậu vừa bay còn gì.”
“Đó là bay ở tầm thấp,” tôi nói, “và ngay cả điều đó cũng vẫn khá nguy hiểm. Bay lên trên cao – đó là địa phận của thần Zeus. Tớ không thể làm được. Vả lại chúng ta cũng không có thời gian để bay. Mê Cung chính là cách trở lại nhanh nhất.”
Tôi không muốn nói ra, nhưng tôi hy vọng rằng có thể, chỉ là có thể thôi, chúng tôi sẽ tìm thấy Grover và Tyson trên đường.
“Vậy thì chúng ta sẽ cần một chiếc ô tô để đi vào thành phố,” Annabeth nói.
Rachel nhìn xuống bãi đỗ xe. Cô ấy nhăn nhó như thể sắp làm một điều gì đó mà cô ấy cảm thấy hối tiếc. “Tớ sẽ lo chuyện này.”
“Bằng cách nào?” Annabeth hỏi.
“Cứ tin ở tớ.”
Trông Annabeth có vẻ không thoải mái nhưng cô ấy vẫn gật đầu. “Được, tớ sẽ đi mua một lăng kính ở cửa hàng lưu niệm để tạo một chiếc cầu vồng và gửi thông điệp Iris về trại.”
“Em sẽ đi cùng chị,” Nico nói. “Em đang đói.”
“Vậy thì tớ sẽ đi với Rachel,” tôi nói. “Hẹn gặp các cậu tại bãi đỗ xe nhé.”
Rachel cau mày như thể cô ấy không muốn cho tôi đi cùng. Thái độ đó khiến tôi cảm thấy hơi tệ, nhưng tôi vẫn theo cô ấy xuống bãi đỗ xe.
“Đồ ngốc,” con telekhine khác càu nhàuần thằng con lai trước.”
Ethan lùi lại. “Oa, ý chúng mày là sao, ngài cần tao à?”
“Đừng hèn nhát thế!” con telekhine thứ nhất rít lên. “Ngài không cần mày chết. Chỉ cần lòng trung thành của mày, tình nguyện phục dịch ngài, từ bỏ các vị thần, thế là đủ.”
“Không!” Tôi hét lên. Đó thực sự là một việc làm ngu ngốc, nhưng tôi vẫn nhào vào căn phòng và bỏ mũ ra: “Ethan, đừng!”
“Kẻ xâm phạm!” Bọn telekhine nhe hàm răng hải cẩu của chúng ra. “Ông chủ sẽ xử lý mày sớm thôi. Nhanh lên, con lai.”
“Ethan!” tôi nài nỉ. “Đừng nghe lời bọn chúng, giúp tôi hủy nó đi.”
Ethan quay về phía tôi. phần dán mắt của cậu ta hòa lẫn với bóng trên khuôn mặt. Biểu hiện của cậu ta dường như có gì tiếc nuối. “Tôi đã bảo cậu đừng tha thứ cho tôi, Percy. ‘Ăn miếng trả miếng.’ Cậu đã nghe câu ấy chưa? Tôi đã nhận biết được ý nghĩa của câu nói đó theo cách khó khăn nhất – khi tôi khám phá ra cha mẹ thần thánh của mình. Tôi là con của Nemesis, Nữ thần Báo thù. Và đây là việc mà tôi phải làm.”
Cậu ta quay về phía cái bệ. “Tôi sẽ từ bỏ các vị thần. Họ đã làm gì cho tôi chứ ? Tôi sẽ chứng kiến họ bị hủy diệt. Tôi sẽ phục vụ Kronos.”
Cả tòa nhà rung lên. Một làn khói sáng xanh bốc lên từ sàn nhà bên dưới chân Ethan. Nó hướng về phía quan tài rồi tỏa ánh sáng, giống như một đám mây đầy năng lượng. Sau đó nó hạ xuống bên trong cái quách.
Luke bật người ngồi thẳng dậy. Hắn mở mắt ra và đôi mắt không còn màu xanh nữa. Chúng có màu vàng, giống như màu cỗ quan tài. Cái lỗ trên ngực biến mất. Người hắn hoàn toàn lành lặn. Hắn nhẹ nhàng nhảy ra khỏi quan tài, và nơi hắn chạm chân xuống sàn nhà, cẩm thạch đóng băng lại như một hố băng.
Hắn nhìn Ethan và bọn telekhine với đôi mắt màu vàng đáng sợ, như thể hắn là một đứa trẻ sơ sinh, không chắc chắn mình đang nhìn thấy gì. Rồi hắn nhìn tôi, một nụ cười thoảng trên miệng hắn vì hắn nhận ra tôi.
“Thân thể mới thật là tốt.” Giọng hắn sắc như lưỡi dao sắc chạy khắp làn da tôi. Đó là Luke nhưng không phải Luke. Ở bên dưới giọng Luke là một giọng nói khác đáng sợ hơn, một giọng nói cổ xưa, lạnh băng như kim loại va vào đá. “Mày có nghĩ vậy không, Percy Jackson?”
Tôi không thể cử động, cũng không thể trả lời.
Kronos ngửa cổ ra sau cười. Vết sẹo trên mặt hắn khẽ chuyển động.
“Luke sợ mày” vị thần Titan nói. “Lòng ghen tỵ và căm thù của hắn trở thành công cụ đầy sức mạnh. Nó khiến hắn phải vâng lời. Tao phải cảm ơn mày vì điều đó.”
Ethan quỵ người xuống vì sợ hãi. Cậu ta lấy tay che mặt. Bọn telekhine run run giơ lưỡi hái lên.
Cuối cùng tôi cũng lấy lại được bình tĩnh. Tôi tấn công bất thình lình vào cơ thể vốn đã từng là của Luke, đâm mạnh lưỡi dao xuyên thẳng vào ngực hắn, nhưng da hắn chống lại cú đâm tựa như hắn làm bằng thép nguyên chất. Hắn nhìn tôi đầy thích thú. Sau đó hắn búng ngón tay và tôi bay từ đầu đến cuối căn phòng.
Tôi đâm sầm vào một cái cột. Tôi cố gắng đứng lên, chớp chớp mắt để đẩy những ngôi sao ra khỏi mắt tôi, nhưng Kronos đã kịp túm lấy lưỡi hái.
“Ah... tốt hơn rồi đấy,” hắn nói. “Backbiter, Luke đã gọi nói như vậy. Đó là một cái tên phù hợp. Bây giờ nó đã được rèn lại hoàn toàn, chắc chắn nó sẽ cắn ngược lại.
“Ngươi đã làm gì Luke?” Tôi lầm bầm.
Kronos giơ lưỡi hái lên. “Hắn đã dâng tặng cả con người hắn ta, như ta yêu cầu. Điểm khác biệt là, hắn sợ ngươi, còn ta thì không.”
Đó là khi tôi bỏ chạy mà không nghĩ ngợi. Chẳng có cuộc đấu tranh nội tâm nào, như kiểu: trời đất, tôi có nên dũng cảm đương đầu với hắn ta và cố tấn công thêm một lần nữa? Không. Tôi chỉ đơn giản là bỏ chạy.
Thế nhưng chân tôi nặng như chì. Thời gian như trôi chậm lại quanh tôi, như thể cả thế giới biến thành kẹo Jelly vậy. Trước đây tôi đã từng bị như thế này và tôi biết đó là do sức mạnh của Kronos. Sự hiện diện của hắn tỏa ra nhiều năng lượng đến nỗi nó có thể tự bẻ cong thời gian.
“Hãy chạy đi, người hùng bé nhỏ,” hắn cười lớn. “Chạy đi!”
Tôi liếc lại đằng sau và thấy hắn đang thong thả tiến lại, tay hắn vung vẩy lưỡi hái như thể hắn rất thích thú khi lại được cầm nó trong tay. Không thứ vũ khí nào trên thế gian có thể ngăn hắn lại. Kể cả đồng celestial.
Khi hắn chỉ còn cách tôi khoảng ba mét thì tôi nghe thấy ai đó gọi tên tôi, “PERC
Đó là giọng của Rachel.
Có cái gì đó bay vèo ngang qua người tôi, một chiếc lược chải tóc nhựa màu xanh đâm trúng mắt Kronos.
“Ối!” hắn hét lên. Trong khoảnh khắc đó chỉ có tiếng hét của Luke, đầy kinh ngạc và đau đớn. Chân tôi được giải thoát và tôi chạy thẳng đến chỗ Rachel, Nico và Annabeth ở lối vào đang mở to mắt sợ hãi.
“Luke ư?” Annabeth nói. “Làm sao...”
Tôi túm lấy áo cô ấy lôi đi. Tôi chạy nhanh hết sức có thể ra khỏi pháo đài. Khi chúng tôi gần như quay trở lại lối vào Mê Cung thì tôi nghe thấy tiếng gầm to nhất trên thế giới – giọng của Kronos, khi hắn lấy lại bình tĩnh. “ĐUỔI THEO CHÚNG!”
“Không!” Nico hét lên. Cậu ta vỗ hai tay vào nhau, và một tảng đá khổng lồ, to bằng cỡ chiếc xe mười tám bánh bắn lên từ mặt đất ngay trước pháo đài. Cơn chấn động do nó gây ra lớn đến nỗi những cột trụ phía trước tòa nhà đổ sụp xuống. Tôi nghe thấy tiếng kêu bị nghẹt lại từ bên trong của lũ telekhine. Bụi tung mù mịt khắp nơi.
Chúng tôi lao ngay vào Mê Cung và tiếp tục chạy. Tiếng gào thét của chúa tể các thần Titan làm rung chuyển cả thế giới đằng sau chúng tôi.