Percy Jackson Tập 4: Cuộc Chiến Chốn Mê Cung

Chương 17 :

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


Chúng tôi chạy đến khi kiệt sức. Rachel giúp cả bọn tránh được những cái bẫy, nhưng chúng tôi chẳng có đích đến cụ thể nào – chỉ là tránh xa ngọn núi đen sì đó và tiếng rống đầy giận dữ của Kronos.



Chúng tôi dừng lại ở một đường hầm bằng đá trắng ẩm ướt, giống như một phần của hang động tự nhiên. Tôi không nghe thấy tiếng gì phía sau, nhưng cũng chẳng cảm thấy an toàn hơn chút nào. Tôi vẫn còn nhớ đôi mắt màu vàng không tự nhiên đó nhìn chăm chăm vào chúng tôi từ khuôn mặt của Luke, và cảm giác rằng chân tay tôi đang dần hóa đá.



“Tớ không đi xa hơn được nữa đâu,” Rachel ôm ngực thở hổn hển.



Annabeth đã khóc suốt dọc đường chúng tôi tháo chạy. Giờ cô ấy sụp xuống và đặt cằm lên hai đầu gối. Tiếng khóc của cô ấy vang vọng khắp đường hầm. Nico và tôi ngồi cạnh nhau. Cậu ta để kiếm cạnh thanh Thủy Triều của tôi và thở một cái nhè



“Điều đó thật tệ,” cậu ta nói, làm tôi nghĩ đến những điều tôi đã làm.



“Em đã cứu sống tất cả,” tôi nói.



Nico lau bụi đang bám trên khuôn mặt. “Đổ lỗi cho mấy cô gái vì đã kéo em đi theo. Đó là thứ duy nhất họ có thể đồng tình với nhau. Bọn em cần phải giúp anh, nếu không anh sẽ làm mọi thứ rối tung lên.”



“Thật tuyệt làm sao khi họ đã rất tin tưởng anh.” Tôi chiếu đèn pin quanh động. Nước nhỏ từ thạch nhũ xuống như những giọt mưa quay chậm. “Nico... em... em đã tự mình bộc lộ thân phận đấy.”



“Ý anh là sao?”



“Bức tường bằng đá đen đó? Nó thật ấn tượng. Nếu trước đó Kronos không biết em là ai thì giờ ông ta biết rồi đấy – một đứa con của Địa Ngục.”



Nico nhíu mày. “Ghê gớm nhỉ.”



Tôi không nói thêm gì nữa. Có lẽ Nico đang cố che giấu nỗi sợ hãi, và tôi không thể trách cậu ta.



Annabeth ngẩng đầu lên. Mắt cô ấy đỏ hoe vì khóc. “Chuyện... chuyện gì xảy ra với Luke vậy? Chúng đã làm gì anh ấy?”



Tôi kể với cô ấy những gì tôi nhìn thấy trong cỗ quan tài, và việc mảnh cuối cùng của linh hồn Kronos đã nhập vào cơ thể Luke như thế nào khi Ethan Nakamura thề phục vụ cho Kronos.



“Không,” Annabeth nói. “Không thể thế được. Anh ấy không...”



“Hắn đã tự dâng hiến chính mình cho Kronos,” tôi nói. “Tớ xin lỗi, Annabeth. Nhưng Luke đi rồi.”



“Không!” cô ấy khăng khăng. “Cậu nhìn thấy Rachel ném trúng anh ấy mà.”



Tôi gật đầu, nhìn Rachel đầy cảm phục. “Cậu đã ném trúng mắt chúa tể các thần Titan với một cái lược nhựa màu xanh.”



Rachel hơi bối rối. “Đó là thứ duy nhất tớ có.”



“Nhưng cậu đã nhìn thấy mà,” Annabeth khăng khăng. “Khi nó đâm trúng anh ấy, chỉ trong một giây, anh ấy đã rất kinh ngạc. Rồi sau đó quay trở lại bình thường.”



“Vậy có lẽ Kronos chưa hoàn toàn chiếm giữ cơ thể đó,” tôi nói. “Điều đó không có nghĩa là Luke đang bị sai khiến.”



“Cậu muốn anh ấy trở thành ma quỷ, phải vậy không?” Annabeth gào lên. “Cậu chẳng biết biết gì về anh ấy trước đây, Percy. Tớ thì biết rõ đấy!”



“Cậu sao thế?” tôi ngắt lời cô ấy. “Sao cậu luôn bảo vệ hắn ta?”



“Thôi nào hai người,” Rachel nói. “Ngừng tranh cãi đi.”



Annabeth quay sang phía Rachel. “Đừng xen vào chuyện này, cô gái con người ạ! Nếu không phải cô...”




Thần Pan thở dài. “Mọi người đều hoài nghi. Nhưng như ta nói, Grover yêu quý, mỗi người các con cần phải nghe lời kêu cứu của ta.”



“Nhưng... không thể!” Grover rên rỉ.



“Hãy mạnh mẽ lên,” thần Pan nói. “Con đã tìm thấy ta. Và giờ con phải để ta ra đi. Con phải trông nom tinh thần ta. Nó có thể không còn được gìn giữ bởi một vị thần. Nó phải được gìn giữ bởi tất cả các con.”



Thần Pan nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt xanh trong vắt, và tôi nhận ra ông ấy không chỉ nói đến các người rừng. Ông ấy muốn đến các con lai và cả con người nữa. Tất cả mọi người.



“Percy Jackson,” vị thần nói. “Ta biết những gì con chứng kiến ngày hôm nay. Ta hiểu những hoài nghi của con. Nhưng ta báo cho con tin này: khi thời gian đến, con sẽ không bị sự sợ hãi thống trị nữa.”



Ông quay sang phía Annabeth. “Con gái của Athena, thời khắc của con cũng đến rồi. Con sẽ đóng một vai trò rất lớn, dù đó không phải là điều con vẫn tưởng tượng.”



Sau đó ngài ấy nhìn Tyson. “Cậu Cyclops, đừng tuyệt vọng. Các anh hùng thường không sống theo mong đợi của chúng ta đâu. Nhưng con, Tyson – tên tuổi của con sẽ sống mãi qua nhiều thế hệ Cyclops. Và quý cô Rachel Dare...”



Rachel lưỡng lự khi vị thần gọi tên cô. Cô ấy lùi lại như thể thấy mình có tội hay gì đó, nhưng thần Pan chỉ mỉm cười. Ông ấy đưa tay lên như một lời chúc phúc.



“Ta biết con luôn nghĩ mình không thể sửa chữa được sai lầm,” ông nói. “Nhưng con cũng quan trọng như cha con vậy.”



“Tôi...” Rachel ấp úng. Một giọt nước mắt rơi xuống má cô.



“Ta biết giờ con sẽ không tin điều này,” thần Pan nói. “Nhưng hãy chờ đợi những cơ hội. Chúng sẽ đến thôi.”



Cuối cùng, ông quay trở lại với Grover. “Thần rừng yêu quý của ta,” thần Pan ôn tồn nói. “Con sẽ giúp ta mang thông điệp chứ?”



“Con... con không thể.”



“Con có thể,” thần Pan nói. “Con là người mạnh mẽ và dũng cảm nhất. Trái tim con thật chân thành. Con đã tin vào ta nhiều hơn tất cả mọi người, và đó là lý do tại sao con phải mang thông điệp, và tại sao con phải là người đầu tiên giúp ta giải thoát.”



“Con không muốn thế.”



“Ta hiểu,” vị thần nói. “Nhưng tên của ta, Pan... đầu tiên có nghĩa là mộc mạc. Con biết điều đó chứ? Nhưng qua nhiều năm nó trở thành tất cả. Linh hồn của thiên nhiên cần phải được trao cho tất cả mọi người. Con cần phải nói với mỗi một người mà con gặp: Nếu muốn tìm thần Pan, thì hãy nhận lấy tinh thần của ông ấy. Hãy tái tạo lại thiên nhiên, từng chút từng chút một, mỗi một chút dù là nhỏ ở tại chính nơi ở của người đó trên thế giới. Bạn không thể chờ đợi bất cứ người nào khác, ngay cả một vị thần, làm việc đó cho bạn.”



Grover quệt mắt mình. Rồi sau đó từ từ đứng lên. “Con đã dành cả đời để tìm Người. Giờ... con giải thoát cho Người.”



Thần Pan mỉm cười. “Cảm ơn con, thần rừng yêu quý của ta. Phép lành cuối cùng của ta.”



Ông ấy nhắm mắt và sau đó vị thần tan biến đi. Màn sương trắng chia thành những làn năng lượng nhỏ, nhưng trông chúng không đáng sợ như thứ năng lượng màu xanh mà tôi nhìn thấy ở Kronos. Nó tràn ngập căn phòng. Một cuộn khói bay thẳng vào miệng tôi, Grover và những người khác, nhưng tôi nghĩ Grover được nhiều hơn. Các tinh thể tối dần. Các con vật nhìn chúng tôi buồn bã. Cô chim cưu Dede thở dài thườn thượt. Rồi tất cả chúng chuyển sang màu xám và tan thành tro bụi. Dây nho cũng héo đi. Và giờ chỉ còn lại chúng tôi trong động tối om với cái giường trống không.



Tôi bật đèn pin.



Grover hít một hơi dài.



“Cậu... cậu ổn chứ?” tôi hỏi cậu ấy.



Trông cậu ấy buồn và già hẳn đi. Cậu ấy lấy cái mũ của mình từ Annabeth, phủi bùn và đội nó ngay ngắn lên đầu tóc xoăn của cậu ấy.



“Chúng ta phải đi thôi,” cậu ấy nói, “và nói với họ. Thần Pan vĩ đại đã qua đời.”