Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 16 : Lơ lửng trên không mượn sức người

Ngày đăng: 16:22 18/04/20


Trần Vũ đáp:



- Nhờ ơn Triệu Tam Gia chỉ điểm, tại hạ khác nào ở chỗ tối thấy được ánh sáng.



Nếu biết sớm thế này, tại hạ chẳng cần phải năn nỉ hai vị Tôn, Lữ.



Triệu Bán Sơn lạnh lùng nói:



- Đúng thế! Trần huynh cũng bất tất phải giết chết hai mạng người.



Trần Vũ kinh hãi, lạnh toát xương sống, nghĩ bụng:



- Lão đã truyền thụ quyền pháp cho ta hẳn hoi mà sao còn nhắc tới vụ này?



Hắn ngước mắt nhìn Vương thị huynh đệ, ân Trọng Tường thấy mọi người đều lộ vẻ băn khoăn.



Triệu Bán Sơn lại nói:



- Trần gia! Hai môn đại quyền này Triệu mỗ đã truyền cho Trần gia nhưng e rằng Trần gia chưa lĩnh hội được cách sử dụng. Vậy chúng ta hãy động thủ xem sao.



Trần Vũ tuy trong lòng kinh nghĩ nhưng không tiện cự tuyệt, liền đáp:



- Triệu Tam Gia! Kỹ thuật của tại hạ hãy còn tầm thường, mong rằng Triệu Tam Gia bao hàm cho.



Triệu Bán Sơn biến sắc hỏi:



- Tay cao thủ đệ nhất phe Bắc Tông phái Thái Cực Quyền là Lữ Hy Hiền còn chết về tay các hạ, sao lại bảo kỹ thuật tầm thường. Coi chiêu đây?



Lão ra chiêu Thủ Huy Tỳ Bà đánh Trần Vũ.



Trần Vũ kinh hãi, vội vàng phát chiêu Như Phong Tự Bế để phòng thủ.



Mới trao đổi mấy chiêu, đường quyền của Trần Vũ lâm vào tình trạng hoàn toàn bị địch nhân kiềm chế.



Hai người cùng sử Thái Cực Quyền tuy chia làm hai phe Nam, Bắc mà thực ra quyền lộ đại đồng tiểu dị nhưng công lực thì phân biệt hẳn kẻ thâm người thiển.



Hai bên lại chiết chiêu mấy đường nữa, song quyền của Trần Vũ tựa hồ bị Triệu Bán Sơn giữ chặt.



Cho tới lúc này, Tôn Cương Phong mới yên tâm, khác nào được trút bỏ khối đá nặng đeo ở bên hông.



Lại nghe Triệu Bán Sơn hỏi:



- Tôn huynh! Có phải Tôn huynh bảo Lữ Hy Hiền bị bọn chúng dùng phép Vân Thủ làm cho kiệt lực mà chết.



Tôn Cương Phong vội đáp:



- Đúng thế! Tôn mỗ thấy thi thể Lữ sư đệ tỏ ra gân cốt thoát hết lực.



Trần Vũ càng tỷ đấy lâu càng kinh hãi liền lên tiếng:



- Triệu Tam Gia! Tại hạ không phải là đối thủ của Tam Gia! Chúng ta đình thủ phách.



Triệu Bán Sơn đáp:



- Được rồi! Trần gia hãy tiếp thêm một chiêu nữa của Triệu mỗ.



Tay trái lão nắm lấy tay phải vạch một đường vòng lớn. Một luồng kình lực rất mãnh liệt huy động tay trái lão. Chính là môn Vân Thủ của phái Thái Cực Môn.



Môn Vân Thủ phát huy nội lực liên miên bất tuyệt, xoay hết vòng này tới vòng khác.



Ngày trước Trần Vũ sát hại Lữ Hy Hiền đã dùng thủ pháp này. Bây giờ hắn nghĩ tới tình trạng thê thảm của Lữ Hy Hiền lúc lâm tử và tiếng kêu la bi thiết của y nhưng hắn vẫn tiếp tục huy động kình lực kỳ cho đến lúc một phân khí lực cuối cùng của y cũng bị bắn thúc đẩy ra ngoài, bất giác hắn sợ lụt mồ hôi.



Triệu Bán Sơn thấy Trần Vũ lộ vẻ khiếp sợ đến cực điểm, lòng lão mềm nhũn.



Hấp lực dừng lại, bàn tay phân khai. Lão cất giọng ôn nhu nói:



- Bậc đại trượng phu mình làm mình chịu. Đã hành động tàn ác tất gặp quả báo.



Trần gia thử nghĩ kỹ mà coi.



Lão bản tính nhân hậu, tuy biết Trần Vũ chết là đáng lắm nhưng lão không muốn hành hạ hắn đến thảm tử như Lư Hy Hiền.



Lão xoay mình lại, hai tay chắp để sau lưng, ngửa mặt lên trời thở dài nói:



- Con người học võ, nếu chẳng thế vệ quốc an dân thì cũng nên làm điều nghĩa hiệp cứu khốn phò nguỵ Còn hạng dùng võ nghệ hành động tàn ác thì không bằng kẻ nông phu tầm thường chỉ biết cày ruộng để nuôi thân.



Thực ra mấy câu này lão muốn nói cho Hồ Phỉ nghe. Lão sợ mai hậu bản tính thông minh của gã lầm đường lạc lối đi vào tà đồ.



Suốt đời Triệu Bán Sơn chưa gặp được người nào tư chất hoàn mỹ như Hồ Phỉ nên rất đem lòng thương mến gã. Lão nghĩ đến sau khi xong việc này mình trở về Hồi Cương chưa chắc còn cơ hội nào gặp gã nên lão truyền thụ võ học thượng thừa xong lại chỉ điểm những điều khuyến giới, ngõ hầu nhắc nhở gã theo chính đạo.




- Tôn huynh! Võ công hắn đã mất hết rồi. Đệ tùy Tôn huynh xử trí. Tiểu đệ chỉ yêu cầu huynh đừng giết chết hắn.



Tôn Cương Phong ngó Triệu Bán Sơn rồi lại nhìn Trần Vũ, trong lòng lấy làm khó nghĩ, tự hỏi:



- Tên gian tặc này đã làm tội đại ác. Ta phải chặt hai tay mới cầu được lão đến báo thù có lý nào lại buông tha hắn. Nhưng gian tặc đã do lão kiềm chế mà chính lão phát ngôn tha mạng, ta cự tuyệt thế nào được.



Y quay lại ngó Lữ tiểu muội thì thấy mắt cô tựa hồ tóe lửa, hằn học nhìn Trần Vũ.



Bồng y nảy ra chủ ý liền xoay mình vọt đến trước mặt Triệu Bán Sơn lạy xuống nói:



- Triệu Tam Gia! Bữa nay Tam Gia vì tại hạ mà thanh lý môn hộ cho phái Bắc Tông, Tôn mỗ vĩnh viễn ghi ơn.



Y nói rồi đập đầu binh binh.



Triệu Bán Sơn vội quỳ xuống đáp lễ nói:



- Tôn huynh bất tất phải đa lễ. Giữa đường thấy chuyện bất bình ra tay can thiệp là bổn phận của người nghĩa hiệp. Huống chi chúng ta cùng một môn phái, lý nghĩa chia sẽ vui buồn, sao còn nói đến chuyện ơn đức?



Tôn Cương Phong đứng dậy. Miệng ngậm ngang thanh tiêm đao sáng loáng.



Triệu Bán Sơn đứng thẳng người lên chợt nhìn thấy thanh đơn đao không khỏi giật mình lùi lại một bước.



Nguyên thanh trủy thủ này là của Trần Vũ. Hắn vừa dùng nó chí vào Lữ tiểu muội. Sau Hồ Phỉ thi kế cứu người, gã đoạt được thanh trủy thủ liệng xuống đất.



Tiếp theo, Triệu Bán Sơn chỉ điểm quyền cước rồi lại xảy ra việc nọ tới việc kia.



Trần Vũ thủy chung không lúc nào rảnh để lượm đao.



Tôn Cương Phong cụt cả hai taỵ Y nhân lúc dập đầu, dùng miệng ngậm lấy.



Tôn Cương Phong tiến lên hai bước đến trước mặt Lữ tiểu muội cúi xuống để đưa trủy thủ cho thị.



Lữ tiểu muội chìa tay ra nắm lấy chuôi đao, đưa mắt hỏi ý.



Tôn Cương Phong há miệng ra đáp:



- Triệu Tam Gia! Tam Gia bảo sao, tiểu đệ không dám nửa lời bác khước.



Nhưng phụ thân của Lữ tiểu muội bị tên gian tặc này đánh chết tươi. Vậy tha hay không là tùy ở tiểu muội. Trong thiên hạ không còn người thứ hai nào quyết định được. Tam Gia nghĩ có đúng không?



Triệu Bán Sơn buông tiếng thở dài lẩm nhẩm gật đầu.



Tôn Cương Phong nhìn Lữ tiểu muội lớn tiếng:



- Tiểu muội! Cô muốn báo thù và có gan thì giết tên gian tặc này đi. Bằng cô sợ hãi thì tha cho hắn.



Quần hào đều đưa mắt nhìn Lữ tiểu muội. Có người nghĩ rằng cô đã quyết chí đến tận Hồi Cương cầu viện thì dĩ nhiên cô đủ đởm lược để trả thù. Có kẻ lại cho là cô bé nhỏ khiếp nhược, cầm lấy thanh đao đã run rồi, làm gì đủ nghị lực giết chết một hán tử cao lớn như Trần Vũ?



Lữ tiểu muội người run lẩy bẩy nhưng trong lòng không ngần ngại chút nào. Cô cầm thanh tiêm đao đi thẳng về phía Trần Vũ. Cô đứng chưa tới ngực hắn. Mũi đao lao về phía trước trúng vào bụng địch nhân.



Lúc này Trần Vũ tứ chi bải hoải, đứng cho khỏi té đã là miễn cưỡng. Hắn thấy Lữ tiểu muội phóng đao đâm tới la lên một tiếng quay đầu bỏ chạy.



Lữ tiểu muội tuy đã luyện được một chút quyền cước nhưng võ công chưa giỏi.



Đối phương co mình lại, thanh đao đâm vào quãng không. Cô liền cầm đao rượt theo.



Trần Vũ chân bước loạng choạng chạy ngay về phía sảnh đường nhưng không biết cánh cửa đóng chặt từ lúc nào. Hắn vội xuống tay đẩy ra cửa, ngờ đâu lúc này cánh cửa nóng bỏng.



Vèo vèo vèo mấy tiếng. Khói trắng phun ra. hai bàn tay Trần Vũ dính chặt vào cửa lớn.



Hắn kinh hãi vội giật tay về nhưng kình lực toàn thân mất hết. Hắn lảo đảo người đi một cái rồi mình hắn cũng dính vào cửa, chỉ bật lên một tiếng rú nhỏ nhẹ rồi im bặt.



Biến cố xảy ra bất ngờ không ai tiên liệu được.



Quần hào ngơ ngác một chút rồi kéo lại gần coi thì mũi ngửi thấy mùi khét lẹt.



Nguyên cửa sảnh đường là một tấm sắt dầy, không hiểu ai đã nung lên mà sức nóng kịch liệt.



Trần Vũ bị dính vào cửa chỉ trong khoảnh khắc đã chết cháy.



Mọi người coi rõ chân tướng đều kinh ngạc phi thường.



Vương Kiếm Anh lớn tiếng hỏi:



- Đệ phụ! Vụ này là thế nào đây!



Nhưng không thấy Thương Lão Thái trả lời. Hắn xoay mình tìm kiếm thì chẳng những không thấy mẹ con Thương Lão Thái đâu mà cả gia nhân đưa rượu thịt vào sảnh đường cũng trốn lánh đi hết chẳng còn một ai.