Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 3 : Quanh đi quẩn lại mười mấy chiêu

Ngày đăng: 16:22 18/04/20


Diêm Cơ không lý gì đến, tủm tỉm cười, móc chân trái một cái. Chiêu móc này lại càng cổ quái.



Từ Tranh cực kỳ kinh hãi vội nhào về phía trước nhảy đi né tránh.



Diêm Cơ phóng quyền tay mặt đánh thẳng ra đồng thời lớn tiếng quát:



- Cung hỷ phát tài!



Bình một tiếng vang lên. Thoi quyền của Diêm Cơ đã đánh trúng ngực Từ Tranh. Gã té xuống đất còn lăn đi mấy vòng. Gã oẹ một tiếng thổ một búng máu tươi.



Một hán tử kiêu hãnh như Từ Tranh mới trúng một quyền đã không dậy được.



Bọn cường đạo bật tiếng reo hò vang dội miệng hô:



- Công phu tuyệt diệu!



Bọn người bảo tiêu thấy Diêm Cơ ra tay tàn độc đều kinh hãi và tức giận.



Mã Xuân Hoa đưa tay ra nâng đỡ sư cạ Cô nóng nảy muốn phát khóc, miệng hỏi:



- Sư ca làm sao thế?



Mã Hành Không suốt đời bôn tẩu giang hồ, trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn mà không sao nhận ra được quyền cước của tên tướng cướp thuộc môn phái nào.



Ba tên thị vệ cũng thầm thì bàn tán hỏi nhau:



- Không hiểu thằng cha này xuất thân ở đâu?



- Quyền pháp của hắn tương tự như Ngũ Hành Quyền.



- Khồng phải Ngũ Hành Quyền sao lại có vẻ tà môn như vậy?



Mã Hành Không tiến ra hai bước chắp tay nói:



- Diêm huynh quả nhiên võ nghệ cao cường. Đa tạ Diêm huynh đã giáo huấn cho gã tiểu đồ của tại hạ. Có thế gã mới biết trên chốn giang hồ còn lắm cao nhân.



Diêm Cơ đáp:



- Mấy chiêu mèo què đó bất quá là trò chơi chỉ đáng xách giầy cho Mã lão anh hùng, ngoài ra tại hạ chẳng biết gì nữa. Bây giờ muốn thỉnh giáo Bách Thắng Thần Quyền của Mã lão anh hùng.



Mã Hành Không thấy hắn mặt đầy vẻ khôi hài, miệng nói toàn giọng vô lại mà không hiểu sao lại luyện được những môn võ quái dị như vậy.



Trong lòng rất lấy làm kỳ, lão liền quyết định chủ ý chỉ thủ chứ không công, chờ sau khi nhận rõ đường lối quyền cước của hắn rồi sẽ liệu.



Lão liền đứng yên ngưng thần, hai tay thủ thế chớ không ra chiêu.



Ba tên thị vệ và Thương Bảo Chấn cùng mọi người trong tiêu cục đều chú ý theo dõi cuộc đấu. Ai cũng hiểu đây là một cuộc chiến cực kỳ khốc liệt, chẳng những nó liên quan đến sự an nguy của ba chục vạn lạng bạc bảo tiêu mà còn hệ trọng đến tánh mạng cùng oai phong một đời của Mã Hành Không.



Trong nhà đại sảnh yên lặng như tời, chỉ nghe tiếng than lửa nổ lách tách.



Bên ngoài vẫn mưa như tầm tã, chưa có triệu chứng gì trời sắp tạnh.



Chàng công tử trẻ tuổi và thiếu phụ xinh đẹp vẫn ngồi kề vai nói chuyện thầm thì, không để ý gì đến cuộc đấu tranh của Diêm Cơ và Mã Hành Không.



Diêm Cơ thò tay vào bọc lấy ra cái tẩu ánh vàng rực rỡ, rít một khói thuốc. Hắn cũng biết Mã Hành Không là tay kình địch, quấn bính tóc lên đỉnh đầu, miệng la:



- Tổ tiên kẻ quang côn chẳng biết tu nhân tích đức khiến con cháu phải liều mạng để kiếm miếng cơm. Con bà nó. Đánh nhau đi thôi.



Rồi hắn nhảy vội lại phóng quyền bên trái nhằm Mã Hành Không đánh tới.



Mã Hành Không chờ cho quyền còn cách trước ngực chừng nửa thước thi triển thân pháp Bạch Hạc Lượng Xí đưa mình qua mé tả chuyển thành cung tiến bộ. Hai cánh tay đưa về đằng sau rồi hất ra đán vèo một cái để phản kích.



Lão cũng chỉ cần phát huy môn Tra Quyền rất thông thường của phái Thiếu Lâm nhưng tư thức trầm trọng, phóng tay đẩy chân cực kỳ mãnh liệt.



Chàng thanh niên từ nãy tới giờ vẫn không để ý đến cuộc tranh đấu giữa tiêu đầu và cường nhân bây giờ ngẫu nhiên liếc mắt ngó ra đúng vào lúc Diêm Cơ vung chân đá ngược. Chiêu thức rất kỳ dị. Bất giác chàng lưu ý theo dõi.



Thiếu phụ xinh đẹp cất tiếng gọi:



- Quy Nông! Quy Nông!



Thanh niên nhoẻn miệng đáp lại nhưng mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía hai người tỷ đấu.



Thiếu phụ vươn tay ra vịn vào vai chàng lay mấy cái rồi nói:



- Anh chàng ngớ ngẩn này. Cuộc hỗn chiến giữa mấy tay ngang ngược hay gì mà coi?



Thanh niên nghe giọng nói của nàng có vẻ không bằng lòng vội quay lại cười đáp:



- Quyền cước của tên du đãng kia rất cổ quái.



Thiếu phụ thở dài nói:
Điền Quy Nông cười ha hả nói:



- Sao Diêm huynh đệ còn đưa ra những lời hư văn với Điền mỗ? Lão Diêm! Thử tính xem lấy năm vạn lạng đã đủ xài chưa?



Diêm Cơ sửng sốt mỉm cười đáp:



- Lão nhân gia lại nói giỡn rồi.



Điền Quy Nông nói:



- Nói giỡn gì đâu? Chỗ này được ba chục vạn tiêu ngân. Ta lấy một nửa mười lăm vạn, Diêm huynh lấy năm vạn, còn mười vạn nữa Diêm huynh định chia thế nào?



Diêm Cơ vội đáp:



- Lão nhân gia lấy hết cả đi còn chia chác gì nữa?



Điền Quy Nông lắc đầu nói:



- Như thế sao phải đạo nghĩa giang hồ. Vừa rồi chúng ta chạy vào ẩn mưa.



Nương tử của ta quần áo ướt hết...



Thiếu phụ xinh đẹp nghe nói đến " nương tử của ta " bất giác mặt đỏ bừng ra chiều e thẹn. Nàng liếc nhìn Điền Quy Nông mỉm cười.



- Vị cô nương đây ở trong tiêu cục đã cho nàng mượn quần áo. Món ân tình này chẳng thể không báo đáp. Chúng ta tặng cô năm vạn lạng. Lại còn ba vị thị vệ đại nhân. Người ta thường nói " Hễ có mặt là được chia phần ". Mỗi vị lấy một vạn lạng. Còn dư hai vạn để biếu chủ nhân. Diêm huynh bảo ta phân chia có công bằng không?



Diêm Cơ vỗ tay reo lên:



- Công bằng lắm! Công bằng lắm! Tiểu đệ vẫn nói tướng công là một vị đại anh hùng khẳng khái vào bậc nhất thiên hạ.



Mã Hành Không, Từ Tranh và Mã Xuân Hoa nghe Điền Quy Nông đàm luận tự nhiên như chỗ không người, lại tựa hồ ba chục vạn lạng tiêu ngân là vật ở trong túi y rồi. Mã Hành Không đã bị trọng thương lại tức trào máu cơ hồ ngất đi.



Từ Tranh nhìn sư phụ hỏi:



- Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?



Mã Xuân Hoa tức giận gắt lên:



- Còn làm sao được nữa.



Cô cúi xuống lượm thanh đơn đao dưới đất lên quát:



- Họ Điền kia! Ngươi coi bọn ta là người chết rồi hay hãy còn sống!



Cô vung đơn đao nhảy xổ về phía Điền Quy Nông.



Điền Quy Nông cười đáp:



- Cô nương đừng bức bách tại hạ phải động thủ. Nương tử của tại hạ dễ ăn phải dấm chua lắm đấy.



Thiếu phụ xinh đẹp bĩu môi cười nói:



- Đừng nói nhăng nữa.



Nhưng dường như nàng có vẻ thích thú về lời khinh bạc của Điền Quy Nông.



Mã Xuân Hoa nghe y nói năng vô lễ, phẫn nộ không chịu được xông lại vung đao chém ngang một nhát.



Điền Quy Nông cười nói:



- Trời ơi! Nguy rồi! Nương tử của tại hạ không cho phép tại hạ đánh nhau với nữ nhân.



Y đưa ngón tay đập vào sống đao của Mã Xuân Hoa. Cô cầm đao không chặt tuột tay rớt xuống.



Điền Quy Nông thủ pháp rất mau lẹ. Tay mặt y cướp được chuôi đao. Tay trái nắm lấy cổ tay cô và giơ đao lên như muốn chém xuống cổ cô. Miệng y không khỏi thở dài nói:



- Con người nguyệt thẹn hoa nhường thế này thì tại hạ không thương hương tiếc ngọc làm sao được?



Thương Bảo Chấn và Từ Tranh thấy gã đùa cợt Mã Xuân Hoa liền song song nhảy xổ lại.



Thương Bảo Chấn giơ tay phải lên liệng mũi tiêu vào mắt bên trái y.



Từ Tranh vội vàng quá không kịp lượm binh khí dưới đất, phóng cước đá vào sau lưng đối phương.



Điền Quy Nông xoay mình lại, bỏ đao ra chiêu cầm nã, túm được gót chân Từ Tranh nắm lấy nhấc bổng lên.



Từ Tranh nhảy lộn ngược, bắp chân lại đau đớn vô cùng, bật tiếng kêu thất thanh.



Nguyên một mũi tiêu liệng trúng chân phải gã.