Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 4 : Năm cao thủ mưu đồ bất chánh

Ngày đăng: 16:22 18/04/20


Điền Quy Nông vung tay một cái. Người Từ Tranh khác nào cây chổi quét ngang đụng vào chân Mã Xuân Hoa rồi hai người cùng té xuống đè lên nhau.



Mọi người thấy y đùa cợt hai người như hai đứa con nít thì khi nào dám sấn vào.



Điền Quy Nông nói:



Điêm huynh đệ! Huynh đệ hãy lấy số tiêu ngân mà chia ra từng phần như ta vừa nói rồi xếp lên xe lớn để chỗ nương tử cùng ta ngồi. Chúng ta có việc gấp, cần phải đội mưa mà đi.



Diêm Cơ cả mừng, vâng dạ luôn miệng.



Bọn cướp khuân những túi bạc trên xe tiêu xuống, xếp năm vạn lạng vào một đống, ba vạn, hai vạn lượng thành hai đống để dưới đất rồi nhìn bọn phu quát:



- Mau mau chuẩn bị cho chúng ta lên đường.



Tại vùng này đã có luật. Những hào khách lục lâm đánh cướp tiêu ngân không đả thương xa phu và vẫn trả tiền ăn tiền rượu cho chúng như thường. Nhưng nếu bọn xa phu không nghe lệnh dĩ nhiên là chuyện khác.



Bon xa phu đứng trước tình thế này khi nào còn dám chống cự, phải đội mưa đẩy xe đi.



Mã Hành Không thấy lũ xe tiêu đi ra, trong lòng đau đớn vô cùng. Chỉ còn một cái xe đẩy đến trước mặt.



Điền Quy Nông đỡ thiếu phụ lên ngồi. Cõ xe này mà khi đi khỏi là Mã Hành Không phải thân bại danh liệt. Suốt đời công lao cực khổ trôi theo dòng nước.



Người run lẩy bẩy, đột nhiên lão đứng phắt dậy thét lên:



- Ta quyết liều mạng với ngươi.



Hai tay lão như lưỡi câu sắt nhằm chụp vào mặt Điền Quy Nông.



Thiếu phụ sợ quá rú lên một tiếng.



Điền Quy Nông phóng chưởng nhằm đánh vào vai Mã Hành Không.



Giả tỷ lão chưa trọng thương thì phát chưởng này dĩ nhiên không thể đánh trúng được. Nhưng hiện giờ gân cốt lão cử động không linh mẫn, mắt nhìn thấy phát chưởng đánh tới mà không sao né tránh được.



Bình một tiếng! Người lão tung đi rồi rớt xuống sân.



Bỗng nghe một thanh âm trầm cất lên:



- Hảo công phu!



Ba tiếng này vọng vào trước cửa sảnh đường. Điền Quy Nông và thiếu phụ tưởng chừng phải nghe một thứ thanh âm đáng sợ nhất trên đời. Cả hai cùng sắc mặt lợt lạt, người run bần bật.



Điền Quy Nông đẩy mạnh thiếu phụ vào trong xe rồi nhảy lên theo quất cho lừa chạy.



Ngờ đâu y quất luôn mấy roi, con lừa chỉ bước đi hai bước rồi đột nhiên dừng lại không chạy được nữa.



Mọi người đứng ở cửa sảnh đường nhìn qua làn mưa ra ngoài thấy một đại hán đã cao nghều, lại gầy khẳng gầy kheo. Tay ôm cái bọc. Tay mặt nắm lấy càng xe.



Con lừa bị Điền Quy Nông thôi thúc gấp quá, nó cúi đầu xuống cong lưng lại, hết sức nhảy vọt đi nhưng đại hán ấn mạnh càng xe. Cỗ xe tựa hồ bị đóng đinh xuống đất, không xê xích được chút nào.



Thần lực của người này thật là khủng khiếp.



Đại hán trầm giọng quát:



- Vào đi!



Điền Quy Nông còn ngần ngừ thì thiếu phụ trong xe đã chạy ra xuống xe lướt qua đại hán. Nhưng không nhìn y. băng băng đi thẳng vào sảnh đường.



Điền Quy Nông cũng từ từ nhảy xuống đi theo. Toàn thân hắn ướt đẫm nước mưa mà tựa hồ chẳng biết gì. Mục quang thẫn thờ như người mất hồn. Thiếu phụ vẫy tay kêu hắn đến ngồi bên cạnh nàng.



Đại hán cao và gầy rảo bước tiến vào đại sảnh, ngồi xuống bên đống lửa, không nhìn ai một cái nào. Y mở bọc ra thì bên trong có đứa con gái chừng hai tuổi. Y sợ đứa nhỏ lạnh nên bồng nó sưởi lửa.



Đứa nhỏ đang ngủ saỵ Bên khóe mắt còn đọng hai giọt lệ.



Mã Xuân Hoa, Từ Tranh và Thương Bảo Chấn đỡ Mã Hành Không dậy.



Mọi người thấy Điền Quy Nông khiếp đại hán cao gầy đều lấy làm kinh ngạc và mừng thầm.



Mã Xuân Hoa hỏi:



- Gia gia ơi! Thương thế gia gia đã bớt chưa? Nhân vật này là ai vậy?



Mã Hành Không ấp úng đáp:



- Đó là... Đả Biến Thiên Hạ Vô Địch Thủ Kim Diện Phật Miêu Nhân Phượng...



Lão ráng nói hết câu rồi đau quá lại ngất đi.



Trong nhà đại sảnh bọn tiêu đầu và chạy cờ tụ hội ở mé Đông. Còn Diêm Cơ cùng bọn cướp xúm nhau lại ở góc nhà mé Tây. Ba tên ngự tiền thị vệ cùng Thương Bảo Chấn đứng đằng sau ghế.



Mọi người hướng mục quang hết nhìn Miêu Nhân Phượng lại ngó Điền Quy Nông và thiếu phụ.


- Thanh đao đó thì sắc thật nhưng gọi là bảo đao thì chưa chắc.



Điền Hầu huynh nói:



- Nam huynh nói thế là sai. Thanh đao này chặt sắt như cắt bùn. Trên đời làm gì còn thứ đao nào quý hơn nó được không? Không ngờ của báu lại vào tay anh thợ hàn.



Nam Nhân Thông cười đáp:



- Ngô huynh vì hiểu biết ít, cái gì cũng cho là haỵ Huynh đê...



Hắn toan nói nữa thì Nam Tiểu Thư đột nhiên ngắt lời:



- Gia gia ơi! Gia gia hãy uống rượu và ăn cơm cho lẹ đi rồi còn đi ngủ.



Nam Nhân Thông cười đáp:



- Ha ha! Con nha đầu chỉ muốn xen vào việc của gia gia.



Tuy lão nói như vậy nhưng cũng ăn cơm, thôi không uống rượu nữa.



Điền Hầu huynh lại nói:



- Bữa nay tiểu đệ mới được mở rộng tầm mắt. Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu được ngó thấy thanh bảo đao.



Nam Nhân Thông cười lạt nói:



- Tiểu đệ đã từng thấy những thanh bảo đao tốt gấp mười.



Điền Hầu huynh cười khanh khách nói:



- Nam Nhân huynh lại nói giỡn rồi. Huynh đài là một vị văn quan thì làm sao mà biết được bảo đao?



Tên thợ hàn nghe hai người đối đáp liền lớn tiếng:



- Nếu trên đời còn thanh bảo đao nào hơn được thanh đao này thì ta nguyện cắt đầu đưa cho họ. Nói khoác thì ai mà không nói được? Hà hà! Nếu ta bảo con ta làm đến Ngũ Phẩm các vị có tin được không?



Mọ i người quát tháo:



- Câm miệng đi! Đừng nói càn nữa.



Nam Nhân Thông sắc mặt lợt lạt, đứng phắt dậy rảo bước đi vào trong phòng.



Nam tiểu thư gọi giựt lại:



- Gia gia!



Lát sau Nam Nhân Thông tay cầm thanh trường đao dài ba thước trở ra. Túi đao đen sì chẳng có chi khác lạ.



Y lớn tiếng nói:



- Này chú hàn nồi kia! Ta có thanh đao này đem tỷ thí với ngươi. Nếu ngươi thua thì cắt đầu đưa cho ta.



Tên thợ hàn đáp:



- Nếu lão gia thua thì sao?



Nam Nhân Thông tức mình đáp:



- Nếu ta thua ta cũng cắt đầu đưa cho ngươi.



Nam tiểu thư lại khuyên nhủ:



- Gia gia! Gia gia ăn xong đi rồi vào phòng mà nghỉ. Sinh chuyện với họ làm chi?



Nam Nhân Thông dường như tỉnh ngộ hắng đặng một tiếng rồi mượn cớ trở gót đi vào.



Tên thợ hàn thấy Nam Nhân Thông trở gót liền nói khích một câu:



Đù lão gia có thua, tiểu nhân cũng chẳng khi nào dám lấy đầu lão gia. Chi bằng lão gia cho tiểu nhân làm nữ tế hay hơn.



Mọi người nghe nói có kẻ phì cười, có người trách gã ăn nói tầm bậy.



Nam tiểu thư vừa tức vừa thẹn, mặt đỏ bừng lên, không nói gì nữa, hậm hực đi vào.



Nam Nhân Thông từ từ rút đao ra chừng nửa thước, mọi người đã thấy ánh thanh quang lấp loánh, khí lạnh ghê người. Lúc rút hết đao ra khỏi vỏ, ánh hàn quang chập chờn khiến mọi người hoa mắt.



Nam Nhân Thông nói:



- Thanh đao của ta tên gọi Lãnh Nguyệt Bảo Đao. Ngươi coi rõ rồi chứ?



Tên thợ hàn nhìn thấy thanh đao này sống dầy lưỡi mỏng, khí lạnh ghê người, quả nhiên không phải tầm thường. Gã thấy trên chuôi đao khảm hình vành trăng lưỡi liềm bằng tơ bạc.