Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 30 : Cuộc chiến đấu trên ngọn cột bườm

Ngày đăng: 16:22 18/04/20


Viên Tử Y chú ý nhìn lão già thấy lão để hai hàng ria mép. Ngón tay cái đeo một cái nhẫn bích ngọc, ánh dương quang chiếu vào lóng lánh.



Lại nghe lão lớn tiếng hô:



- Xin các vị hiền đệ trở về thôi!



Lão chấp tay đứng nghiêm coi vững như núi Thái Sơn.



Những người ở trên bờ sông đồng thanh đáp:



- Cung chúc lão sư thuận buồm xuôi gió. Chuyến đi này lão sư sẽ làm cho phái Cửu Long ta dương danh ở đất kinh sư.



Lão già mỉm cười nói:



Đương danh ở đất kinh sư thì không dám, chỉ mong sao phái Cửu Long không bị tổn thương về tay lão phu là đủ rồi.



Viên Tử Y nghe tiếng nói vang dội, trung khí đầy rẫy. Tuy là câu nói khiêm tốn nhưng thực ra có vẻ tự phụ.



Bỗng nghe những tiếng đùng đùng nổi lên điếc tai. Những mẩu giấy đỏ nhảy múa trên bến sông Tương Giang. Trên đầu thuyền đậu gần bờ người ta đốt pháo tiễn đưa.



Viên Tử Y biết là khi tiếng pháo dứt, thuyền lớn sẽ khởi hành. Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, lượm hai viên đá liệng vào hai tràng pháo.



Hai tràng pháo này đều dài hơn hai trượng bị đá liệng dứt ngay khúc giữa. Nửa tràng pháo rơi xuống sông liền tắt ngấm.



Diễn biến này xảy ra khiến cho những người ở trên thuyền nhốn nháo cả lên vì đây là một điềm bất lợi.



Mọi người đã trông rõ thiếu nữ áo vàng liệng đá làm đứt hai tràng pháo.



Lập tức sáu, bảy đại hán nhảy lại bao vây lớn tiếng quát tháo mỗi người một câu:



- Ngươi là ai? Ai phái ngươi đến đây phá đám? Ngươi bắn đứt hai tràng pháo là có ý gì? Ngươi nuốt mật báo hay sao mà dám gây sự với Dịch lão sư ở phái Cửu Long?



Nếu nàng không phải là thiếu nữ xinh đẹp cô thân thì chúng đã xông vào thượng cẳng chân hạ cẳng tay rồi.



Viên Tử Y đã hiểu rõ gốc gác võ công của Vi Đà môn và Bát Tiên Kiếm nên lúc ra tay chẳng úy kỵ gì. Còn phái Cửu Long này nàng không hiểu rõ lai lịch, lại thấy mọi người hùng hổ làm dữ, nàng mỉm cười đáp:



- Tiểu nữ liệng con sẻ trên mặt nước, chẳng ngờ lỡ tay làm đứt hai tràng pháo, trong lòng rất hối hận.



Mäi người nghe thanh âm trong trẻo mà là khẩu âm người đương ngoài liền mồm năm miệng mười mỗi người hỏi một câu:



- Lỡ tay đánh dứt một tràng pháo còn có lý khi nào đánh đứt cả hai tràng pháo?



- Tên hä ngươi là chi?



- Đến Dịch gia trang làm gì?



- Bữa nay là ngày hoàng đạo, Dịch lão sư ra đi mà bị ngươi phá quẫy khiến lão sư phải bực mình.



Viên Tử Y cười đáp:



- Hai tràng pháo thì đáng gì mà kể? bâ ygiờ đi mua hai tràng khác về đốt cũng được chứ sao?



Nàng nói rồi móc trong bọc ra lấy một đĩnh hoàng kim nặng chừng hơn năm lượng để trong lòng bàn tay.



Đĩnh vàng này có thể mua được cả ngàn tràng pháo. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau đều nhận thấy cô bé rất cổ quái, không ai thò tay ra đón lấy đĩnh vàng.



Viên Tử Y cười hỏi:



- Phải chăng các vị đều là đệ tử phái Cửu Long? Dịch lão sư là chưởng môn quý phái hay sao? Lão nhân gia đến Bắc Kinh tham dự đại hội chưởng môn của Phúc đại soái, có đúng thế không?



Nàng hỏi một câu, mọi người lạ gật đầu một cái.



Viên Tử Y lắc đầu hỏi:



- Pháo đang nổ mà tắt ngấm là điểm đại bất tường. Vậy Dịch lão sư đừng đi nữa, ở nhà hưởng phúc hay hơn.



Trong đám đông, một hán tử lỗ mãng không nhịn được hỏi:



- Tại sao vậy?




Nếu cánh tay lão không mang nổi sức nặng bảy, tám trăm cqân thì làm sao nhấc nổi mỏ neo sắt. Cây trường tiên chín đốt vừa và nhuyễn tiên vừa là cương tiên nhưng phải người nội ngoại kiêm tu mới sử dụng được.



Viên Tử Y nghĩ bụng:



- Tý lực của lão này ghê quá! Lão vung tiên không thành tiếng động. Ta chẳng thể dùng sức để địch lại lão mà phải dùng trí mới thắng lão được.



Nàng nghĩ ngay đến thân hình lão to lớn, lại nhiều tuổi rồi thì công lực có thâm hậu nhưng thủ cước chưa chắc đã mau lẹ. Nàng liễn nghĩ ra một kế rồi nói:



Địch lão sư! Tiểu nữ là đàn bà con gái mà tỷ đấu ngay ở đầu thuyền thì bất luận thắng hay bại đều bất lợi cho chuyến đi của lão sự Chúng ta kiếm nơi nào khác để tỷ đấu hay hơn.



Dịch Cát thấy nàng nói có lý nhưng lại không muốn lên bờ.



Viên Tử Y hỏi:



Địch lão sư! Chúng ta nên nói trước. Nếu tiểu nữ thắng được lão sư thì ngôi chưởng môn phái Cửu Long dĩ nhiên được lão sư chắp tay nhường lại nhưng không hiểu quần đệ tử dưới trướng có tâm phục chăng?



Dịch Cát tức quá sắc mặt lợt lại lớn tiếng:



- Không phục thì cũng phải phục. Nhưng cô thua thì sao?



Viên Tử Y cười đáp:



- Tiểu nữ đập đầu bái lão sư làm can gia và yêu cầu lão sư thương mến can nữ.



Dứt lời đột nhiên nàng nhảy vọt lên. Chân phải đạp vào giây lèo thuyền. Chân trái đạp vào đáy lá buồm. Nàng rút cây nhuyễn tiên ở đai lưng vung lên quấn vào khoảng giữa cột buồm, vận kình ra cánh tay níu lấy nhuyễn tiên tung người lên cao.



Tay trái nàng ôm lấy cột buồm, tay mặt lại vung nhuyễn tiên ra quấn lấy cột buồm rồi thi triển thân pháp Nhất Hạc Xung Thiên tung mình lên cao hơn cột buồm, từ từ hạ xuống đứng trên nóc lá buồm.



Thân pháp nhẹ nhàng coi rất ngo¹n mục của Viên Tử Y khiến những người bàng quan trên bến đều nổi tiếng hoan hô.



Trong bọn đệ tử phái Cửu Long có người la:



- Này! Dở trò chơi đó là có ý gì? Ngươi có giỏi thì hãy xuống đấu với Dịch lão sư lừng danh đất Tam Tương về môn Cửu Long tiên.



Dịch Cát hắng đặng một tiếng quấn cây Cửu long Tiên vào ngang lưng. Tay trái lão nắm lấy cột buồm, người lão đã dời khỏi mặt thuyền hai bước. Tiếp theo lão lại bám tay phải để trèo lên.



Cây cột buồm này lớn bằng miệng bát. Tay trái lão không nắm vững được nhưng chỉ kình của lão rất lợi hại, chưởng lực cũng hùng hậi phi thường. Hai tay lão bám vào cột buồm, người lão trèo lên một cách bình yên. tuy thân pháp không mau lẹ và ngoạn mục bằng Viên Tử Y nhưng những tay sỏi đời đều biết là công phu của lão không phải tầm thường.



Viên Tử Y thấy lão còn cách cây cột buồm chừng hơn trượng liền tự nhủ:



- Nếu để lão trèo lên ngän thì khó ăn lắm. Chỉ còn cách ở trên cao đánh xuống, hãy kiềm chế lão trước không để lão trèo lên được nữa.



Nàng liền vung cây ngân ty tiên một cái hô lớn:



- Tiểu nữ có cây Thập Bát Long Tiên còn dài gấp đôi Cửu Long Tiên của lão sư.



Đầu cây tiên rung chuyển trên không chụp xuống đầu lão.



Hai tay Dịch Cát đều không rảnh thì làm sao chống được? Nếu lão né tránh người sẽ tuột khỏi cột buồm. Thế là chưa đánh đã thua.



Bän đệ tử trên bến lớn tiếng thóa mạ:



- Quân mặt dầy kia! Giao thủ như vậy là công bằng ư?



- Con điếm kia! Có giỏi thì xuống đây động thủ!



Bỗng thấy Dịch Cát nghiêng đầu đi. Tay trái lão ôm cột buồm, tay mặt vung cây Cửu Thiết Tiên để đối địch.



Viên Tử Y sợ hai câu nhuyễn tiên đụng nhau sẽ bị quấn lấy. Nàng ít sức giựt lại không nổi tất phải thất bại.



Nàng liền rung tay cho cây Ngân Ty Tiên lảng ra, chờ cơ hội tái chiếm.



Không ngờ Dịch Cát sử chiêu Sáp Họa Cái Đinh múa cây cương tiên bảo vệ đầu và mặt. tay trái lão buông ra. Người lão tung liền bốn năm lần rồi ngồi vững trên nóc cột buồm.



Dưới bến tiếng vỗ tay vang như pháo nổ.



Tuy lão chiếm được lợi thế mà Viên Tử Y lại yên tâm một phần vì nàng thấy lão vung tiên, lực đạo tuy mãnh kiệt nhưng chiêu số không có biến hóa khác biệt, tức là còn kém xa nàng. Về tiên pháp nàng đã luyện đến trình độ rất tinh vi, rất xảo diệu.