Phi Hồ Ngoại Truyện
Chương 31 : Tòa cổ miếu dưới trận mưa rào
Ngày đăng: 16:22 18/04/20
Viên Tử Y quay sang mé tả. Tay cầm cây Ngân Ty Tiên từ mé hữu đánh lại.
Dịch Cát ngồi vững rồi xoay cây Cửu Tiết Tiên gạt cây nhuyễn tiên của đối phương.
Lúc này ánh dương quang chiếu xuống nước sông Tương Giang hiện ra muôn đạo kim quang. Hai người ngồi trên cao bảy, tám trượng tỷ võ. Hai cây nhuyễn tiên chẳng khác hai con linh xà di chuyển cũng ngửng đầu coi cuộc chiến đấu.
Dịch Cát tự biết khinh công của mình không bằng đối phương. Lão ngồi vững trên đầu cột, hai chân quặn lấy cột buồm để ghì thế bất phân thắng bại đã.
Viên Tử Y đi lại trên rường buồm công kích Dịch Cát. Lão chỉ giữ thế thủ chứ không phản kích được.
Sau khi trao đổi năm, sáu chục chiêu, cây Ngân Ty Tiên trong tay Viên Tử Y nhảy múa chẳng khác con rắn bạc. Những chiêu số của nàng mỗi lúc một thêm kỳ diệu.
Dịch Cát trở đi trở lại chỉ có bảy, tám chiêu một mặt để hộ vệ toàn thân, một mặt tùy cơ quấn lấy cây nhuyễn tiên của đối phương.
Cứ hiện tình mà nói thì dường như Viên Tử Y đã chiếm hết phần thượng phong nhưng phép đánh của nàng rất tốn hơi sức. Nếu chiến đấu lâu, tiên pháp thế nào cũng lộ sơ hở, hoặc vướng chân, trượt bước là tất bị thua.
Nguyên chỗ dụng tâm của Dịch Cát là theo binh pháp của Tôn Tử ban đầu không thắng được ngay, phải chờ địch mệt mới đả bại.
Viên Tử Y cũng hiểu ý của lão nhưng bất luận nàng biến chiêu thế nào lão cũng chỉ đưa ra bảy, tám chiêu bảo vệ toàn thân một cách nghiêm mặt dị thường, không có chỗ hở nào để địch đánh vào.
Hai bên lại tỷ đêu lúc nữa mà tình thế chẳng có gì biến đổi.
Viên Tử Y cảm thêy mình hơi thở đã trầm trọng chạy nhảy không được linh hoạt như trước.
Dịch Cát thấy thời cơ đã đến. Lão chờ cây Ngân Ty Tiên lướt tới trước mặt, đột nhiên vươn tay trái ra chụp lấy trái kim cầu.
Viên Tử Y kinh hãi hạ thấp cây nhuyễn tiên. Không ngờ cây Cửu Long Tiên của Dịch Cát lại vụt tới đè lên, móc lấy. Nếu cây Ngân Ty Tiên không tr¸nh mau thì hai cây tiên sẽ quên vào nhau.
Dịch Cát nhìn chuẩn đích chỗ đầu roi của đối phương tung lên về, cây Cửu Long Tiên của lão liền ra chiêu Kim Ty Chiên Hồ. Lão quát to một tiếng đã quấn được cây Ngân Ty Tiên.
Viên Tử Y cảm thấy tay trái tê chồn. Trường tiên trong tay nàng bị một luồng cường lực kéo mạnh ra. Nàng biết nếu dùng sức để tranh cướp tất mình bị thua,trong lòng xoay chuyển ý nghĩ rất mau.
Gặp lúc nguy cấp đột nhiên nàng ra chiêu mạo hiểm. Tay phải hất mạnh ra. Cây roi tuột bay đi rồi quấn vào cột buồm vang lên những tiếng lách tách.
Cả cây Cửu Tiết Tiên lẫn cây Ngân Ty Tiên quấn lấy hai chân và cánh tay Dịch Cát như người trói vào cột buồm.
Biến cố xảy ra bất ngờ khiến Dịch Cát giật mình kinh hãi. Lão liền vươn tay phải để cởi hai cây tiên. Bỗng thấy Viên Tử Y vọt tới trước mặt. Nàng đưa tay trái móc mắt lão.
Dịch Cát vội buông roi ra để đón dỡ.
Nhưng Viên Tử Y chỉ ra đòn đánh rứ. Tay trái nàng ở trên không dừng lại một chút để kiềm chế tay trái lão, tay mặt nàng phóng tới nhanh như điện điểm vào Uyển huyệt dưới nách lão.
Dịch Cát bị điểm trúng huyệt đạo, cánh tay trái nhũn ra, hai chân cùng cánh tay mặt lại bị quấn vào cột buồm. Xem chừng lão phải thất bại nặng nề không còn cách nào xoay sở hơn được nữa.
Hồ Phỉ đứng dưới đất thấy Viên Tử Y sắp thua mà lại thắng, thủ pháp xảo diệu vô cùng. Chàng vừa reo lên một tiếng thì đột nhiên chín mũi kim tiêu phóng lên nhằm bắn vào các huyệt đao sau lưng Viên Tử Y.
Viên Tử Y thấy Dịch Cát thảm bại đến nơi trong lòng đang đắc ý muốn lớn tiếng khoa trương mấy câu, bắt buộc lão phải nhận lời nhường chức chưởng môn mới buông tha lão, không ngờ phía dưới có người đánh lén.
Chín mũi kim tiêu phóng tới rất nhanh mà bộ vị lại chia ra bốn mặt. Người Viên Tử Y đang đứng trên cây xà ngang nóc buồm thuyền, nàng chỉ bước ra nửa bước là hững chân phải té từ trên cao sáu, bảy trượng xuống thì né tránh thế nào được?
Nhưng nàng là ngưòi cấp trí liền ngửa về phía sau cho hạ mình xuống. Chín mũi kim tiêu đều lướt qua nóc buồm.
Những người dưới thuyền và trên bờ đều bật tiếng la hoảng thì thấy hai chân nàng đã móc vào cây xà ngang như người treo ngược lơ lửng trên không.
Người trên bờ phóng ám khí lại bắn ba mũi kim tiền tiêu. Lần này một mũi nhằm bắn vào mình nàng còn hai mũi bắn vào cây xà ngang. Nếu nàng lộn người lên liền trúng phải kim tiêu.
Hồ Phỉ thấy tình trạng này lo rằng Viên Tử Y không còn cách thử sau nhưng thủ kình lợi hại hơn. Chế tiền đuổi kịp kim tiền tiêu. Sáu mũi đụng nhau ở trên không bật lên những tiếng leng keng rồi rớt cả xuống sông.
Viên Tử Y sợ quá khắp mình toát mồ hôi lạnh. Nàng toan lộn người lên bỗng nghe Hồ Phỉ lớn tiếng quát:
- Thế là nghĩa làm sao?
Chàng nhảy xuống đầu thuyền.
Những tiếng rắc rắc vang lên. Cây xà buồm bị gẫy đôi.
Viên Tử Y cũng theo cây xà rớt xuống sông.
Viên Tử Y vừa rồi đầu chúc xuống, chân móc lên xà buồm. Nàng đã nhìn rõ người lén lút phóng ám khí và được Hồ Phỉ ra tay giải cứu nàng bằng cách nào nhưng cây xà buồm làm sao mà gẫy thì nàng chưa ngó thấy.
- Triệu tam ca có bình yên không?
Viên Tử Y đáp:
- Bình yên lắm. Làm sao không bình yên.
Hồ Phỉ hỏi:
- Y ở đâu? Tại hạ nhớ y muốn đến thăm.
Viên Tử Y đáp:
- Vậy đại ca đến Hồi Cương. Chỉ cần đại ca không chết y cũng không chết là lại gặp nhau.
Hồ Phỉ cười hỏi:
- Cô nương ở Hồi Cương đến đây phải không?
Viên Tử Y quay lại mỉm cười đáp:
- Phải rồi! Đại ca coi tiểu muội có giống không?
Hồ Phỉ lắc đầu đáp:
- Tại hạ không biết. Trước kia tại hạ cứ tưởng Hồi Cương là đất sa mạc hoang vu không ngờ có vị cô nương xinh đẹp thế này.
Viên Tử Y đỏ mặt lên phì một tiếng rồi hỏi:
- Đại ca nhắm mắt nói liều phải không?
Hồ Phỉ biết mình lỡ lời trong bụng cũng hơi hối hận vì lẽ cô nam quả nữ trong tòa cổ miếu này không nên thốt ra những điều khinh bạc. Chàng liền hỏi qua chuyện khác:
- Phúc đại soái mở cuộc đại hội các chưởng môn thiên hạ, không hiểu vì mục đích gì? Cô nương có biết chăng?
Viên Tử Y thấy chàng đột nhiên xoay sang câu chuyện đứng đắn bất giác liếc mắt nhìn chàng đáp:
- Y là bậc vương công quyền quý, ăn no rồi chẳng có chuyện gì làm, muốn kiếm một ít hảo thủ võ lâm để tiêu khiển cũng như chó chọi gà chọi dế mà thôi. Đáng tiếc là rất nhiều cao thủ võ lâm bị hắn làm cho ngu muội mà không tự giác.
Hồ Phỉ vỗ đùi đùi lớn tiếng:
- Cô nương nói phải quá. Cô cao kiến như vậy khiến tại hạ khâm phục vô cùng.
Té ra cô nương dọc đường cố ý tranh đoạt chức chưởng môn là muốn quấy phá Phúc đại soái.
Viên Tử Y cười đáp:
- Chi bằng hai người chúng ta đồng tâm hiệp lực đoạt lấy phân nửa chức chưởng môn trong thiên hạ. Như vậy là cuộc đại hội của Phúc đại soái đâm ra loạc choạc,chẳng thành bề thế gì hết. Chúng ta lại đến hội trường đại náo một phen khiến hắn không dám coi thường nhân sĩ trong thiên hạ.
Hồ Phỉ vỗ tay reo lên:
- Hay lắm! Hay lắm! vậy cứ thế mà làm. Cô nương lãnh đạo, tiểu nhân Hồ Phỉ xin đi theo để ra sức mọn.
Viên Tử Y nói:
- Võ công đại ca còn cao hơn tiểu muội sao lại còn khách khí?
Hai người nói đến lúc cao hứng mà trận mưa rào vẫn chưa ngớt. Trái lại mỗi lúc một mưa to hơn. Sau miếu là một khe suối. Nước trên núi đổ xuống ầm ầm như thác lũ. Tòa cổ miếu lâu ngày tàn tạ, chỗ nào cũng dột nát. Hồ Phỉ cùng Viên Tử Y ngồi thu vào trong góc miếu. Ngoài trời vẫn tối đen. Mây thấp kà kà tựa hồ đè xuống đầu. Xem chừng không
thể lên đường.
Hồ Phỉ vào bếp kiếm ít cành khô đốt lên rồi cười nói:
- Trời mưa không ngớt. Chúng ta đành nhịn đói suốt đêm nay.
ánh lửa chiếu vào mặt Viên Tử Ỵ Hai má đỏ hồng càng tăng thêm vẻ đẹp.
Nàng từ Hồi Cương muôn dặm đi về phía Đông, đã từng ngủ đêm ở những nơi hoang sơn dã lĩnh vẫn coi là thường. Bữa nay nàng cùng ở trong cổ miếu với một chàng trai trẻ là một điều chưa từng trải qua nên trong lòng nẩy ra một mùi vị khôn tả.