Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 32 : Trong cổ miếu oan gia chạm trán

Ngày đăng: 16:22 18/04/20


Hồ Phỉ kiếm ít rơm khô giải lên thần đàn một mớ, lại giải dưới đất một mớ rồi nói:



- Lữ Đồng Tân ngủ trên trời, Lạc Thuỷ Cẩu ngủ dưới đất.



Chàng nói rồi nằm xuống đống rơm dưới đất, quay mặt vào vách nhắm mắt lại.



Viên Tử Y cúi đầu ngẫm nghĩ:



- Y quả là người quân tử biết thủ lễ.



Nàng liền cười đáp:



- Lạc Thuỷ Cẩu! Sáng mai lại gặp nhau.



Đoạn nàng nhảy lên thần đàn.



Viên Tử Y nằm xuống rồi nhưng tâm thần bất định, tai nghe tiếng mưa rào đổ xuống mái ngói đồm độp.



Sau nửa giờ nàng mới đi vào giấc ngủ chập chờn.



Chừng nửa đêm, Viên Tử Y lắng nghe tiắng vó ngựa rần rần chạy tới gần. Nàng trở mình ngồi dậy.



Hồ Phỉ cũng phát giác, khẽ cất tiếng gọi:



- Lữ Đồng Tân! Có người tới đó.



Tiắng vó ngựa mỗi lúc một gần trộn lẫn với tiắng bánh xa lọc cọc.



Hồ Phỉ nghĩ thầm:



- Trận mưa lớn này bắt đầu từ lúc xế chiều cho đến bây giờ không lúc nào ngơi. Sao lại có người đội mưa đi suốt đêm?



Cỗ xe ngựa tới ngoài cửa miếu thì dừng lại.



Viên Tử Y nói:



- Bọn họ sắp tiến vào miếu đấy.



Nàng từ trên thần đàn nhảy xuống, lại ngồi bên Hồ Phỉ.



Quả nhiên cửa miếu kẹt mở. Cả xe lẫn ngựa đến dãy hành lang ở điện trước.



Hai tên xa phu vào hầu viện ngó thấy Hồ Phỉ cùng Viên Tử Y liền lên tiếng:



- Trong này có người. Chúng ta nghỉ ở tiền điện quách.



Chúng nói rồi quay gót trở ra.



Tai nghe ngoài tiền điện tiếng người lao xao nổi lên, có đến hai chục người. Kẻ thì chặt củi đốt lửa, người thì vo gạo nấu yên cơm. Bọn này nói tiếng Quảng Đông. Sau một hồi nhốn nháo, tiền điện dần dần yên tĩnh lại.



Bỗng một người tuyên bố:



- Bất tất phải chuẩn bị giường nằm. Chúng ta ăn cơm xong bất luận mưa lớn hay mưa nhỏ lại tiếp tục thượng lộ nhân khi đêm tối.



Hồ Phỉ nghe khẩu âm bất giác trong lòng run lên.



Lúc này tại hậu điện đốt cành cây lửa chưa tắt. Dưới ánh hỏa quang chàng ngó thấy Viên Tử Y cũng hơi biến sắc.



Lại nghe tiếng một người khác ở ngoài tiền điện cất lên:



- Sao lão gia lại cấp bách quá vậy? Mưa lớn thế này...



Giữa lúc ấy tiếng mưa rào ầm ầm đổ xuống át hẳn tiếng người nói.
- Hồ đại ca! Đại ca nhất định không nễ mặt tiểu muội một chút ư?



ánh lửa chiếu vào gương mặt đẹp như hoa, miệng nhỏ nhẹ khiến Hồ Phỉ không khỏi mềm lòng. Nhưng chàng thấy nàng càng khẩn cầu càng nghi ngờ trong vụ này có điều trá nguỵ, liền tự nhủ:



- Hồ Phỉ hỡi Hồ Phỉ! Nếu ngươi để cho nữ sắc làm mê hoặc, không nhìn nhận đại nghĩa thì làm anh hùng hảo hán cũng uổng mà thôi. Gia gia ngươi là Hồ Nhất Đao oanh liệt một thời sao lại có hạng con cháu uỷ mỵ như ngươi?



Chàng thấy không động võ thì khó mà giết được kẻ gian ác. Chàng đành la lên:



- Nếu vậy tại hạ đánh đắc tội.



Đơn đao vung lên, đao quang lấp loáng bao phủ thượng bàn Viên Tử Ỵ Chàng giơ tay trái lên, một đĩnh bạc phóng ra nhằm đánh tới trước ngực Phụng Thiên Nam.



Viên Tử Y ngó thấy chàng nhìn mình như ngây như dại, tựa hồ ngầm ngầm nảy mối nhu tình, lòng nàng đang khấp khởi mừng thầm. Ngờ đâu chàng lại ra tay một cách đột ngột.



Hai người đứng cách nhau rất gần. Chiêu Đại Tam Phách của chàng đanh tới mãnh liệt. Cây ngân ty tiên của nàng vừa dài vừa mềm đón đỡ thì không phải dễ dàng mà tay trái chàng lại phóng ám khí. Nàng nghe phong thanh biết là thủ pháp trầm trọng.Viên Tử Y nghĩ thầm:



- Y nhất định không muốn đả thương ta.



Nàng liền vung trường tiên rượt theo để ngăn cản đĩnh bạc. Choang một tiếng! Nàng không lý gì đến chiêu đao của Hồ Phỉ đánh mình.



Nguyên Hồ Phỉ biết võ công nàng chẳng kém gì mình, dù động thủ thực sự cũng khó lòng thủ thắng được, chàng rất lấy làm khó nghĩ. Chàng nhớ đến bên mình có mấy đĩnh bạc, dẫu bắn trúng cũng không chết ng ười.



Chàng liền phóng đĩnh văn ngân nặng năm lạng mà sử kình rất trầm trọng để đánh Phụng Thiên Nam. Chàng chắc mẫm một chiêu thành công, ngờ đâu Viên Tử Y lại mạo hiễm không bảo vệ thân mình để đi cứu người khác. Chàng thấy mũi đao còn cách nàng mấy tấc, vội dừng lại quát lên:



- Cô nương làm gì thế này?



Viên Tử Y đáp:



- Tiểu muội lâm vào tình trạnh bất đắc dĩ.



Đột nhiên nàng nhảy lùi lại hơn trượng rút cây tiên và la lên:



- Coi chiêu đây!



Hồ Phỉ giơ đao lên gạt để chờ thời cơ lại tập kích Phụng Thiên Nam nhưng Viên Tử Y dùng cây nhuyễn tiên đánh ráo riết không chịu nới tay chút nào.



Hồ Phỉ đã thấy nàng sử tiên nhiều lần trong lòng rất bội phục. Nhưng trước kia gặp nhứng địch thủ tầm thường, nàng chưa vận dụng toàn lực. Bây giờ kỳ phùng địch thủ, hai người cùng phấn khởi tinh thân, càng đấu càng mau lẹ.



Trong đại điện cây nhuyễn tiên hóa thành một vòng lớn ngân quang.



Đơn đao múa thành những vòng nhỏ sáng bạc, công thủ tiến thoái. Thỉnh thoảng đao tiên đụng nhau bật lên tiếng choang choang.



Đang tỷ đấu nửa chừng, Viên Tử Y quét ngang cây tiên một cái đánh rớt cây đàn nên trên thần đàn xuống đất.



Hồ Phỉ động tâm nghĩ thầm:



- Ngàng muốn lửa tắt để lão họ Phùng chạy trốn.



Nhưng trong lúc nhất thời không biết đối phó thế nào đành thi triển Hồ Gia Đao Pháp bằng những chiêu tấn công rất gấp.



Viên Tử Y hô:



- Hảo đao pháp!



Nàng quét ngang ngọn roi gạt chiêu đao của đối phương. Đầu roi cuốn lấy một cành khô còn cháy ở dưới đất về mé Tây liệng tới Hồ Phỉ.



Cái chảo gang để nấu cơm tuy Hồ Phỉ hất đổ nhưng lửa cháy đang mạnh. Hai, ba chục cành khô chưa tắt. Viên Tử Y chẳng cần có liệng trúng đối phương hay không, nàng dùng trường tiên cuốn lấy một cành liệng ra.



Hồ Phỉ không dám dùng đao đỡ gạt vì sợ tia lửa bắn tung tóe làm cho đầu mặt bị thương vội nhảy sang bên né tránh. Nh ưng đã né tránh thì không thể tiển lên phản kích.



Viên Tử Y từ từ động thủ, quấn lấy cành củi cháy liệng ra hết cây này đến cây khác.