Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 33 : Trong khám thờ lưu gia lánh nạn

Ngày đăng: 16:22 18/04/20


Trên đại điện ánh lửa nhảy múa tựa hồ những con hỏa xà chạy lướt trên không gian.



Trong bóng tối ánh lửa lập lòe coi rất ngoạn mục.



Hồ Phỉ thấy những cành khô lửa cháy bay lại rất nhanh chóng, chàng đành thi triển khinh công chạy quanh đại điện để né tránh. Chàng thấy gia nhân, đệ tử, xa phu, tỳ bộc nhà Phụng Thiên Nam đều chạy vào hậu điện.



Cha con Phụng Thiên Nam mắt lộ hung quang đứng một bên.



Hồ Phỉ sợ Phụng Thiên Nam thừa cơ lúc nhốn nháo chạy trốn. Chàng cầm đơn đao hàn quang lấp lánh, mắt không dời khỏi cửa sơn môn.



Sau một lúc ánh lửa nhảy múa trên không dần dần nhỏ đi rớt xuống đất rồi từ từ tắt hết.



Viên Tử Y cười hỏi:



- Hồ đại ca! Cuộc đấu bữa nay thật cao hứng. Chúng ta đấu đến phân cường ngược nên chăng?



Nàng huy động cây nhuyễn tiên hết điểm trước ngực lại đánh vào cánh tay mặt Hồ Phỉ.



Hồ Phỉ giơ đao lên gạt được chiêu trước thì gặp chiêu thứ hai lại càng quái dị.



Chàng vội lăn mình dưới đất để né tránh.



Viên Tử Y cười nói:



- Đại ca bất tất phải hoang mang, tiểu muội không đả thương đại ca đâu.



Hai câu này chạm lòng tự ái của Hồ Phỉ. Chàng lẩm bẩm:



- Chẳng lẽ ta lại sợ cô ư?



Lúc này cành củi lửa cuối cùng trong đại điện đột nhiên cháy bùng.



Lại nghe Viên Tử Y nói:



- Đường tiên pháp này của tiểu muội chiêu số rất ly kỳ. Đại ca hãy coi chừng.



Đột nhiên sấm nổ ầm ầm gió thổi ào ào. Không hiểu nàng làm thế nào để cây nhuyễn tiên phát ra được thanh âm như vậy.



Hồ Phỉ la lên:



- Hay quá!



Chàng giữ kín môn hộ để coi rõ mấu chốt về tiên pháp của Viên Tử Y rồi mới tiến hành.



Ngọn lửa đột nhiên phát ra tiếng nổ. Tia lửa bắn tung tóe rồi trong nháy mắt lửa tắt phụt. Đại điện tối đen như mực.



Bên ngoài mưa càng lớn, nước trút xuống mái ngói ầm ầm lẫn với tiếng tiên ào ào của Viên Tử Y làm cho đinh tai nhức óc.



Hồ Phỉ tuy lớn mật nhưng trước tình cảnh này không khỏi sợ run.



Bỗng trong đầu chàng lóe lên một tia sáng. Chàng lẩm bẩm:



- Hôm ấy ở trong miếu Bắc Đế trấn Phật Sơn, Phụng Thiên Nam toan giơ đao tự sát, một người đàn bà dùng ngân thoa đánh rớt đơn đao của hắn.



Thân hình cùng thủ pháp ng ười đó giống hệt, nhất định là Viên cô nương rồi.



Chàng nghĩ tới đây bất giác run lên, miệng lẩm bẩm:



- Nàng cùng ta kết bạn đồng hành té ra muốn làm điều bất lợi cho ta.



Vì trong óc ngấm ngầm suy nghĩ thành ra phân tâm, bất giác bàn tay nới lỏng. Thanh đao bị cây nhuyễn tiên cuốn lấy suýt nữa tuột mất. Chàng vội vận nội lực giật mạnh một cái.



Viên Tử Y là một cô gia, chiêu số tuy tinh diệu nhưng tý lực còn kém Hồ Phỉ, cảm thấy cánh tay tê chồn. Nàng liền rung cây nhuyễn tiên buông thanh đao ra, xoay chiều điểm vào huyệt âm ốc trên khuỷu tay chàng.



Lúc này toà cổ miếu tối đen như mực. Hai người chỉ nghe tiắng gió để dỡ gạt.



Hồ Phỉ để hết tâm thần đề phòng, chàng nghĩ bụng:



- Nguyên một Viên cô nương ta đã không thắng nổi, huống chi còn thêm bọn Phụng Thiên Nam sắp trợ lực cho cô.



Chàng đoán Viên Tử Y cùng Phụng Thiên Nam là một phe đảng và bữa nay chàng đãlọt vào cạm bẫy của thị.



Hai người trao đổi mấy chiêu nữa, mỗi khi gần vào nhau đều gặp nguy hiểm.



Hồ Phỉ xoay tay chém một đao. Viên Tử Y vội ngửa người về phía sau, cảm thấy đao phong lạnh toát qua mặt, cách da thịt không đầy mấy tấc.



Nàng không khỏi giật mình kinh hãi vì phát giác chàng hạ thủ chẳng nể nang gì. Nàng cười nói:
Vương Trọng Bình đảo mắt nhìn quanh nâng đỡ trượng phu đưa lên thần đàn ẩn vào trong khám thờ. Mụ lại nhìn Hồ Phỉ giơ tay ra hiệu tỏ vẻ khẩn cầu chàng chớ có tiết lộ.



Bức màn vàng trước khám thờ buông xuống vừa xong thì hai người tiến vào trong cửa miếu.



Hồ Phỉ vẫn ngồi dưới đất, bốc cơm nắm lại mà ăn.



Dưới ánh hỏa quang, chàng liếc mắt nhìn hai người bỗng giật mình kinh hãi, mặc dù chàng đã gặp quái nhân rất nhiều. Hai người này mặc áo vải dầu, cặp lông mày đi chênh chếch xuống, cặp mắt hình tam giác một lớn một nhỏ, mũi to và hếch lên. Tướng mạo cực kỳ xấu xạ Hai người ngó Hồ Phỉ nhưng không nói gì. Chúng đi vào hậu điện chẳng mấy chốc lại trở ra. Đột nhiên người mé tả hú lên một tiếng quái gở. Ngoài sân khẽ có tiếng động. Một người từ nóc nhà nhảy xuống.



Nguyên lúc hai người xục tìm trước sau thì người đứng chặn cổng hậu nhảy lên nóc nhà.



Hồ Phỉ lẩm bẩm:



- Người này khinh công trác tuyệt!



Lại thấy bóng ng ười thấp thoáng. Ng ười đó vọt vào trong điện.



Tướng mạo hắn cũng chẳng khác hai người kia mấy, vừa trông đã biết là huynh đệ đồng bào, có điều hắn nhỏ tuổi hơn một chút.



Ba người bỏ áo mưa ra. Hồ Phỉ lại một phen kinh hãi vì ba người này đều hiếu phục xô gạt, lưng thắt giày cỏ, tựa hồ cha mẹ mới mất.



Trên đại điện soi sáng bằng một thanh củi. Trời mưa rả rích. gió lạnh phập phù thổi ngọn lửa tạt đi lúc mờ lúc sáng khiến cho ba bóng người in vào tường vách chợt lớn chợt nhỏ, khi tỏ khi mờ chẳng khác chi loài quỷ mỵ.



Bỗng nghe người đến sau cùng hỏi:



- Đại ca! Đôi nam nữ đó đều bị thương rồi lại không cưỡi ngựa, theo lẽ ra chúng chưa thể đi xa hơn mà gần đây lại không có nhà cửa thì còn ẩn vào đâu được?



Người lớn tuổi nhất đáp:



- Chắc chúng ẩn vào trong bụi cỏ hay sơn động nào đó. Chúng ta đừng ngại khó nhọc hãy ra ngoài xục tìm. Bọn chúng tuy bị thương nhưng không nặng lắm. Ta nên thận trọng.



Người kia xoay mình toan đi, đột nhiên dừng bước hỏi Hồ Phỉ:



- Này tiểu tử! Ngươi có thấy một lão già và một người đàn bà trẻ tuổi không?



Hồ Phỉ miệng vẫn nhai cơm, ngơ ngác lắc đầu.



Người anh lớn đảo mắt nhìn quanh thấy dưới đất đồ vật tung tóe, hòm siểng bừa bải, một pho thần tượng bể thành nhiều mảnh bỏ dưới chân tường liền sinh lòng nghi hoặc. Hắn nhìn kỹ thấy dưới đất có vết chân còn dính bùn nước.



Vợ chồng Lưu Hạc Chân tiến vào miắu lúc mưa rào, dĩ nhiên bàn chân đem theo vừa bùn vừa nước.



Hồ Phỉ liếc mắt ngó trên thần đàn cũng rõ vết chân, vội nói:



- Lúc nẫy mấy người đánh nhau ở đây, có trai có gái, có già có trẻ, đánh cả Tương Phi nương té xuống đất. Một bọn chạy trốn một bọn đuổi theo và người nào cũng cưỡi ngựa.



Tên em út chạy ra hành lang, quả thấy rất nhiều vết chân ngựa. Hắn tin lời Hồ Phỉ là sự thực. Hắn liền hỏi Hồ Phỉ:



- Bọn họ đi về ngả nào?



Hồ Phỉ đáp:



- Dường như họ chạy về mặt Bắc. Tiểu nhân ẩn dưới gầm bàn, không dám dòm lên.



Tên tam đệ gật đầu nói:



- Phải rồi!



Gã lấy ra một đĩnh bạc chừng bốn lạng liệng xuống trước mặt Hồ Phỉ nói:



- Cho ngươi đó.



Hồ Phỉ cả mừng, tạ Ơn không ngớt miệng.



Chàng lượm đĩnh bạc lên vuốt ve hoài, nét mặt lộ vẻ hoan hỷ khôn xiết nhưng trong bụng nghĩ thầm:



- Ba tên ác quỷ này có vẻ đều là những nhân vật võ công cao cường.



Nếu chúng đuổi kịp bọn Phụng Thiên Nam, đánh loạn một hồi thì thật là hay.



Tên nhị ca nói:



- Lão đại! Lão tam! Chúng ta đi thôi.



Ba người khoác áo mưa ra cửa miếu, Hồ Phỉ còn phảng phất nghe tiếng người nói:



- Đồ vật đó không phải tầm thường. Bất luận trường hợp nào cũng không thể để hắn tranh tiên.