Phi Hồ Ngoại Truyện
Chương 34 : Giúp lưu lão hồ lang dùng kế hoãn binh
Ngày đăng: 16:22 18/04/20
Người khác đáp:
- Nếu không ngăn chặn được thì đi báo tin hay hơn.
Người tr ước lại nói:
- Hỡi ơi! Y đâu có chịu tin lời nói của chúng tạ Hụống chi...
Lúc này trời mưa lớn nên ba người nói gì chàng không nghe rõ nữa.
Hồ Phỉ rất lấy làm kỳ, tự hỏi:
- Không hiểu đồ vật mà chúng nói đó là vật gì?
Lại nghe trong khám thần khẽ vang lên mấy tiếng lách cách. Vương Trọng Bình đỡ Lưu Hạc Chân xuống.
Ngày trước Hồ Phỉ thấy lão cùng Viên Tử Y tỷ võ ở Phong Diệp Trang, thân thủ mau lẹ phi thường mà bây giờ lên xuống cái thần đàn thấp tè cũng phải bò lòm cồm, người run bây bẩy chỉ sợ té nhào, bất giác chàng lẩm bẩm:
- Lão bị thương trầm trọng đến thế, ba tên ác quỷ kia liên thủ tấn công thì thấy lão địch nổi thế nào được?
Lưu Hạc Chân ở thần đàn xuống rồi nhìn Hồ Phỉ thi lễ nói:
- Đa tạ tiểu ca đã cứu mạng cho.
Hồ Phỉ vội đáp lễ nhưng chàng không muốn tiết lộ lai lịch, vẫn giả vờ làm kẻ hương nông ngớ ngẩn, mỉm cười đáp:
- Ba người đó hoành hành bá đạo chẳng khác gì bọn hung thần ác sát.
Tại hạ không muốn nói thật với chúng.
Lưu Hạc Chân hỏi:
- Lão phu họ Lưu tên gọi Hạc Chân. Qúy tính đại danh của tiểu ca là gì?
Hồ Phỉ nghĩ bụng:
- Lão đã xưng danh tính với mình, mình không tiện dấu diếm nhưng tên mình không giống một nông dân, cần đổi đi một chút.
Chàng liền đáp:
- Tại hạ họ Hồ tên gọi A Đại.
Chàng nghĩ rằng song thân chàng chỉ sinh hạ một mình chàng thì có xưng là A Đại cũng không phải là nói dối.
Lưu Hạc Chân nói:
- Tiểu ca còn nhỏ tuổi lắm chắc ngày sau được hưởng phúc vô cùng.
Lão nói tới đây lại chau mày nghiến răng nhịn đau.
Vương Trọng Bình vội hỏi:
- Lão gia làm sao vậy?
Lưu Hạc Chân lắc đầu, tựa vào tường mà thở.
Hồ Phỉ chắc hai vợ chồng lão có chuyện muốn nói với nhau, chàng là người ngoài không tiện ngồi gần liền nói:
- Lưu lão gia! Tại hạ ra nhà sau.
Dứt lời đi vào hậu điện.
Hồ Phỉ nhìn đống rơm cả trên thần đàn không khỏi ngơ ngẩn xuất thần vì trước đây chưa lâu Viên Tử Y đã nằm ở đó. Không ngờ diễn biến xảy ra liên tục, người ngọc đi rồi chỉ còn lại cổ miếu hoang lương tịch mịch.
Chẳng biết sau này còn có dịp gặp nàng nữa hay không?
Đột nhiên chàng la thầm:
- Trời ơi! Nguy rồi! Bản Quyền Kinh Đao Phổ của ta bị nàng lấy cắp đem đi. Bây giờ ta còn có thể ngang sức với nàng nhưng mà hậu nàng rèn luyện Quyền Kinh Đao Phổ thì những chiêu thức của ta nàng đều thuộc lòng. Nếu xây ra cuộc động thủ, nàng có thể đưa ta vào đất chết.
Những mối như tình biến thành khủng khiếp. Chàng liệng thanh củi, ngồi phệt xuống đống rơm.
Lúc chàng nằm bỗng đè lên cái bọc của mình. Trong bóng tối chàng cảm thấy cái bọc có điều khác lạ, dường như nặng hơn trước nhiều. Tiện tay chàng sờ vào thấy có vật cứng rắn.
Cử động này ra ngoài sự tiên liệu của Hồ Phỉ. Chàng cười hì hì lắc đầu nói:
- Đa tạ! đa tạ! Chung lão sư nói bốn đĩnh bạc này có dư ba trăm lạng nhưng vản bối định giá mỗi vị một trăm lạng. ba vị cộng là ba trăm lạng.
Nếu lấy nhiều quá là bất công. Bây giờ đành thế này vậy. Chúng ta đến tòa thị trấn trước mặt để cân lại coi. vản bối chỉ lấy đúng ba trăm lạng nếu dư sẽ hoàn lại không dám thủ thêm một phân hào nào.
Chung thị tam hùng nghe tới đây, lông mày đều dựng đứng cả lên.
Chung Triệu Anh bỏ bạc vào bọc rồi nói:
- Nhị đệ! Tam đệ! Hai vị hãy đi trước.
Rồi quay lại bảo Hồ Phỉ:
- Mời các hạ lấy khí giới ra. Tại hạ đành lĩnh giáo mấy cao chiêu của các hạ.
Hồ Phỉ thấy hắn ung dung bình tĩnh biết là một tay kình địch mà đơn đao của chàng bị Viên Tử Y lấy đem đi rồi. Bây giờ xích thủ không quyền đấu với ba người e rằng khó bề thủ thắng.
Chàng nghĩ tới Viên Tử Y lại thấy mát ruột. Nhưng rồi chàng nghiến răng lẫm bẩm:
- Nếu nàng không lấy binh khí của ta thì bây giờ ta không đến nỗi lâm vào cảnh hiểm nghèo.
Chàng thấy Chung Triệu Văn và Chung Triệu Anh đi qua hai mé bên mà không biết ngăn trở cách nào?
Chàng động tâm đột nhiên lạng người đi hai bước vung quyền đấm bình một cái vào mũi con ngựa của Chung Triệu Anh.
Thoi quyền này rất trầm trọng và chính là một chiêu cực kỳ lợi hại trong Hồ Gia Quyền. Con ngựa vàng lập tức bị gẫy xương óc. Nó nằm lăn xuống đất, không nhúc nhích nữa. Nó đã chết rồi.
Thủ pháp tiên thanh đoạt nhân này khiến cho Chung thị tam hùng đều thộn mặt ra. Hồ Phỉ tiện ta chụp lấy cái yên ngựa của con ngựa vàng khẽ giựt một cái, bao nhiêu giây buộc đứt hết.
Chàng úp yên ngựa vào trước ngực để hộ vệ chỗ khẩu yếu. Hai tay đều cầm một cái bàn đạp nói:
- Xin lỗi! Xin lỗi! Chỉ vì tại hạ không đem theo binh khí nên phải lấy yên ngựa và bàn đạp để dùng tạm.
Dứt lời tay trái chàng cầm bàn đạp vung lên nhằm đánh vào mặt Chung Triệu Văn. Tay mặt cầm bàn đạp tới cánh tay Chung Triệu Năng. Hai bàn đạp đồng thời đưa ra ngăn cản lối đi của hai anh em họ Chung.
Chung thị tam hùng vừa kinh hãi vừa tức giận. Nguyên nhà này trước kia vẫn sử phán quan bút nhưng tám năm trước chúng bị bại về tay Miêu Nhân Ph ượng gây nên mối đại nhục. Từ đó chúng bỏ không dùng phán quan bút và mỗi người luyện một thứ binh khí cổ quái. Tám năm chuyên cần rèn luyện, võ công tiến bộ rất nhiều. Chúng muốn đi kiếm Miêu Nhân Phượng để quyết sống mái. Không ngờ ở nơi quê mùa hẻo lánh này chúng lại bị một gã thiếu niên vô danh làm nhục.
Chung Triệu Anh hú lên một tiếng. Chung Triệu Văn và Chung Triệu Năng cũng hú lên để đáp lại. Tiếng hú the thé khiến người nghe phải bở vía.
Hồ Phỉ cũng ngấm ngầm kinh hãi.
Cả ba người vung Thiết lịnh bài, Khốc tang bổng và Chiêu hồn phán chia ra ba mặt tấn công.
Hồ Phỉ dùng yên ngựa để che ngực, hai tay múa hai cái bàn đạp tựa hồ cặp Lưu tinh trùy. Chàng cũng vừa công vừa thủ.
Hồ Phỉ tinh thông về đao pháp và quyền pháp song kém Viên Tử Y ở chỗ chưa tinh thông võ công các phái lại chưa rèn luyện cách dụng Lưu tinh trùy. Chàng chỉ ỷ vào tâm cơ minh mẫn, thủ pháp mau lẹ, võ học căn cơ của chàng cao hơn người một bậc mới chống đối được. Nhưng Chung thị tam hùng đều là hảo thủ hạng nhất. Về công lực bản thân người nào cũng còn hơn chàng. May mà chàng không hiểu chiêu thuật của Lưu Tinh trùy mới cùng ba người trao đổi hai, ba chục chiêu vẫn chưa thất bại.
Nguyên Chung thị tam hùng là người biết nhiều hiểu rộng, thấy Hồ Phỉ lây hai cái bàn đạp để làm Lưu Tinh trùy liền để ý nhận định gia số cũa chàng. Chúng lại thấy chàng tay mặt cầm bàn đạp đánh tới liền nghĩ ngay đây là trùy pháp bạch Hồng Quán Nhật của Trương gia ở Thanh Châu.
Chúng yên trí cái bàn đạp nơi tay trái chàng thuận đà quét ngang.
Ngờ đâu Hồ Phỉ thấy cây Khốc tang bổng của Chung Triệu Văn từdưới móc lên. Đỉnh đầu hắn sơ hở liền rung động bàn đạp bổ dọc xuống thiên linh cái đối phương.
Chung thị tam hùng trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi:
- Đây là gia số nào?
Hồ Phỉ thấy Chung Triệu Văn giơ bổng lên gạt, cái bàn đạp bên tay mặt chàng liền quét tới Chung Triệu Năng.
Chung thị tam hùng lẩm bẩm gật đầu nghĩ bụng:
- Phải rồi! Té ra gã là môn hạ Chữ Thập Trùy ở Diên Châu tỉnh Thiểm Tây. Nửa dưới chiêu này là Dương Mi Thổ Khí, tất dùng cả hai bàn đạp đánh tới trước ngựa.
Ba người thấy chàng đẩy ngựa đánh ngựa, tý lực cực kỳ hùng mạnh.
Nếu để song trùy đánh trúng ngực thì nguy đến tính mạng. Ba người liền đưa binh khí lên bảo vệ trước ngựa.
Không ngờ Hồ Phỉ chẳng biết chiêu số Dương Mi Thổ Khí là gì, chàng thấy ba người đưa binh khí lên hộ vệ trước ngựa liền quét ngang cặp bàn đạp để đánh vào hạ bàn ba người.
Chung thị huynh đệ giật nảy mình lên tự hỏi:
- Sao gã lại ra chiêu Phiên Thiên Phúc Địa?