Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 49 : Hồ công tử trả kiếm lui binh

Ngày đăng: 16:23 18/04/20


Hắn tử sử kiếm tướng mạo oai nghiêm, thái độ ngạo mạn, ngửa mặt lên trời cười nói:



- Lão tiểu tử kia thật là cuồng vọng.



Nhưng lão họ Chữ đã biết Hồ Phỉ không phải hạng dễ ăn. Lấy một chọi một động thủ với chàng thật không nắm vững phần nào. Chàng đã tự nguyện khiêu chiến với ba người là một điều mong còn không được, lão liền hô:



- Niếp hiền đệ! Thượng Quan sư đệ! Y đã tự rước lấy cái chết thì không oán ai được nữa. Vậy ba chúng ta cùng y chơi nhảy một phen.



Hán tử họ Niếp không thích, đáp:



- Xem chừng lão tiểu tử kia đâu phải là đối thủ của Chử đại cả Nếu không thì hai vị sư huynh sư đệ hãy ra đi để anh em chiêm ngưỡng tuyệt kỹ Lôi Điện Giao Tác ở ngoài quan ải.



Quần đạo reo lên:



- Phải lắm! Phải lắm!



Hồ Phỉ lắc đầu đáp:



- Hạng người ít tuổi thành ra nhỏ mật. Đáng tiếc ôi là đáng tiếc.



Hán tử họ Niếp dương cặp lông mày lên nhảy xuống ngựa khẽ nói:



- Chử đại ca hãy lùi lại để tiểu đệ cho tên cuồng đồ này một bài học.



Hồ Phỉ hỏi:



- Tiểu hunh đệ! Ngươi muốn cho Ngưu Canh Điền này một bài học này cũng được nhưng ta cầng nói trước: Nếu ta thua ngươi thì ngươi muốn giết muốn mổ thế nào tùy ý nhưng ngươi lỡ tay thất bại thì làm thế nào?



Hán tử họ Niếp cười lạt đáp:



- Đó là lão tiểu tử mơ tưởng hão huyền.



Hồ Phỉ mỉm cười nói:



- Biết đâu nhờ trời giúp đỡ, tiểu huynh đệ mất mạng thì làm thế nào.



Hán tử họ Niếp quát lên:



- Ai thèm nói trăng nói cuội với lão tiểu tử. Nếu ta thua thì để tùy ngươi sử trí.



Hồ Phỉ nói:



- Tùy ý xử trí thì không dám đâu, tại hạ chỉ xin các vị khoan hồng đại lượng đừng dính vào việc nhà của vợ chồng tệ sư điệt là xong.



Hán tử họ Niếp không nhẫn nại được nữa vung trường kiếm lên quát:



- Cứ thế là được.



Hồ Phỉ đảo mắt nhìn quần đạo hỏi:



- Niếp gia tiểu huynh đệ đây nói vậy có thể tin được chăng? Nếu y thua, các vị lại trả oán thì sao?



Trình Linh Tố nghe tới đây không nhịn được nữa phải phì cười. cô nghĩ đến Hồ Phỉ còn nhỏ tuổi mà một điều hai điều kêu người ta bằng tiểu huynh đệ, hai điều bằng tiểu huynh đệ. Còn bọn kia lại vì " Bông hoa tươi cắm vào đống phân trâu " mà lao sư động chúng đến can thiệp thì vụ này thật tức cười.



Quần đạo biết hán tử họ Niếp kiếm thuật tinh kỳ, trong tay lại có bảo kiếm chặt sắt như cắt bùn. Nếu hắn ra tay đấu với lão già lún phún râu trê quê trệch kia thì nhất định nắm chắc phấn thắng. Chuyến này bọn chúng đi cướp tiêu chẳng qua là một cuộc mua vui, giữa đường lại gặp chuyện buồn cười thì còn gì thú bằng. Chúng liền nhao nhao lên đáp:



- Lão lún phún râu trê kia mà thắng y một nửa thức là bọn ta đi ngay, cái chuyện bất bình này không can thiệp nữa.



Hồ Phỉ cười nói:



- Các vị toàn tiếng người chứ không phải chó phát trung tiện là hay lắm. Coi chiêu đây!



Đột nhiên chàng cầm rọc tẩu cài vào cổ áo tung mình xuống ngựa.



Quần đạo nghe chàng hô " Coi chiêu đây! ", lại thấy chàng cầm rọc tẩu đã tưởng chàng dùng nó làm binh khí không ngờ chàng lại cắm vào cổ áo. Mười lăm tên đại đạo đứng coi thì mười ba tên phải bật cười.



Hán tử họ Niếp quát hỏi:



- Lão tiểu tử kia dùng binh khí gì sao không lấy ra?



Hồ Phỉ đáp:



- Ngưu Canh Điền quen dùng lưỡi cày. Chử đại trại chủ! Đại trại chủ cũng có cái đó giống cái cày, hãy cho tại hạ mượn một lát.



Chàng vừa nói vừa xòe tay ra.



Lão già vẫn có điều úy ky cho là chàng đòi mượn thật vội lùi lại hai bước tức giận đáp:



- Lão phu không cho mượn. Xem chừng tôn giá không biết sử dụng.



Hồ Phỉ vẫn xòe tay hỏi tiếp:




Mã Xuân Hoa nghe nói lại phấn khởi tinh thần, muốn quỳ ngay xuống.



Hồ Phỉ vội nói:



- Không nên hành lễ. Từ huynh đâu rồi.



Mã Xuân Hoa đáp:



- Tiện thiếp rượt theo hài tử, y bị người ta bao vậy.



Trình Linh Tố phóng ngựa chạy đến bên Hồ Phỉ cười nói:



- Mặt Bắc lại có địch nhân.



Hồ Phỉ hỏi:



- Có phải địch nhân không?



Chàng ngó qua phía Bắc quả thấy cát bụi tung baỵ Lại tám, chín con ngựa chạy tới



Hồ Phỉ nói:



- Địch nhân cưỡi toàn ngựa tốt, chúng ta không chạy được, hãy tìm một chỗ ẩn thân.



Nhưng bốn mặt đồng không mông quạnh chẳng có chỗ nào ẩn núp được. Chỉ mé Tây Bắc có một khu rừng cây nhỏ. Trình Linh Tố cầm roi ngựa trỏ về phía đó nói:



- Qua bên kia!



Mã Xuân Hoa nhìn cô đáp:



- Đa tạ cô nương.



Rồi nhảy lên lưng ngựa ngồi phía sau Trình Linh Tố.



Trình Linh Tố cười nói:



- Nhãn quang của phu nhân hay quá. Tong lúc nguy cấp mà còn nhận ra được tiểu muội là gái giả trai.



Ba người cưỡi hai ngựa chạy về phía khu rừng.



Mới chạy được hơn năm dặm, quần đạo đã phát giác. Những hồi còi nổi lên. Mé Nam hơn chục người ky mã. Mé Bắc cũng tám, chín con. Hai mặt đổ lại.



Hồ Phỉ phóng ngựa chạy trước chuồn vào rừng cây, thấy phía sau rừng có bảy, tám gian nhà nhỏ. Chàng nghĩ rằng mình còn tiếp tục chạy nữa tất bị đuổi kịp, đành là vào ẩn mình tạm trong mấy gian nhà này. Chàng liền giục ngựa chạy tới, thấy trung gian có một tòa thạch thất khá lớn. Hai bên đều là nhà gianh.



Hồ Phỉ đưa tay đẩy cửa nhà thạch thất thấy bên trong có một lão phu nhân nằm trên giường bệnh.



Mụ ngó thấy Hồ Phỉ khiếp sợ quá không nói nên lời chỉ khẽ la mấy tiếng " ối ối ".



Trình Linh Tố thấy những gian nhà gianh đều là cửa phên đóng kín, bốn bức vách lại không cửa sổ, dường như không phải nhà ở. Cô đạp cửa mở một gian thấy bên trong chất đống củi khô cùng rơm cỏ. Một gian khác chứa toàn đá. Nguyên đây là lò nung vôi nên chứa đá.



Trình Linh Tố lấy hỏa tập bật lửa lên châm vào hai gian nhà gianh, đoạn kéo Mã Xuân Hoa vào thạch thất.



Những gian nhà gianh cách thạch thất chừng ba, bốn trương. Rơm củi cháy lên rồi, người trong thạch thất tuy bị nóng nẩy khó chịu nhưng cũng ngăn cản địch nhân một lúc. Vả lại những gian nhà gianh cháy hết rồi, địch nhân không còn chỗ ẩn thân, muốn tấn công vào thạch thất cũng còn khó.



Mã Xuân Hoa thấy cô nhỏ tuổi mà quyết đoán mau lẹ liền khen ngợi:



Cô nương thật là thông minh.



Những gian nhà gianh vừa bốc lửa thì quần đạo đã tới tấp chạy vào rừng cây. Lừa ngựa nhìn thấy lửa không dám tới gần.



Mã Xuân Hoa chuồn vào thạch thất rồi, bớt phần sợ hãi nhưng lại nghĩ tới con mình lọt vào tay cường đạo không hiểu sống chết thế nào.



Mẫu tử tình thâm, bất giác châu lệ đầm đìa. Nàng giơ tay áo lên lau nước mắt, nhìn Trình Linh Tố nói:



- Muội tử! Ta cùng muội tử vốn không quen biết, sao lại mạo hiểm cứu nhau?



Nàng hỏi câu này quả là tình thật.



Nên biết bọn đại đạo cướp tiêu đều là những tay võ nghệ cao cường, nhân số rất đông. Dù là phụ thân nàng Thần Quyền Vô Địch Mã Hành Không gặp trường hợp này cũng nhận ra ngay quả bất địch chúng.



Hai người này không thân thích lại không quen biết mà tự rước lấy trách nhiệm thì có khác gì chịu uổng mạng một cách vô ích.



Còn Hồ Phỉ tự xưng là Thần Quyền Hữu Địch Ngưu Canh Điền dĩ nhiên nàng biết là tên giả để trêu chọc quần đạo.



Võ công của phụ thân nàng do tổ phụ truyền cho, lão chẳng có sư huynh sư đệ đồng môn nào hết.



Trình Linh Tố mỉm cười trỏ vào sau lưng Hồ Phỉ hỏi:



- Phu nhân có nhận ra được y không? Y đã nhận ra phu nhân rồi đó.