Phi Hồ Ngoại Truyện
Chương 51 : Những mối dư tình tại thương gia bảo
Ngày đăng: 16:23 18/04/20
Quần đạo từ trong rừng tới tấp nhảy ra. tên nào trên tay cũng lôi kéo cành cây hoặc củi khô không ngớt đem đến liệng ở chung quanh thạch thất.
Coi tình thế này hiển nhiên chúng định đánh hỏa công.
Hồ Phỉ cùng Trình Linh Tố tay cầm tay đưa mắt nhìn nhau và đều lộ vẻ lo âu vì tình trạng cực kỳ nguy hiểm.
Mã Xuân Hoa đứng bên cửa sổ bỗng cất tiếng hỏi:
- Này! Thủ lãnh các ngươi là ai? Ta muốn nói mấy câu với y.
Một lão già nhỏ bé gầy nhom trong bọn cường đạo đáp:
- Mã cô nương có điều chi xin cứ dặn tiểu nhân là được.
Mã Xuân Hoa nói:
- Ta ra đó nói với lão nhưng lão không được giữ ta.
Lão già đáp:
- Ai dám ngăn giữ cô nương?
Mã Xuân Hoa khẽ nói:
- Hồ huynh đệ! Trình muội tử! Tiện thiếp ra nói với họ mấy câu rồi trở lại ngay.
Hồ Phỉ vội hỏi:
- Ủa. Không được đâu! Quân đạo tặc làm gì có tín nghĩa? Mã cô nương hành động như vậy là tự đưa mình vào miệng cọp hay sao?
Mã Xuân Hoa đáp:
- Hãm mình ở đây mãi cũng không xong. Tấm lòng cao cả của hai vị khiến tiện thiếp suốt đời không quên.
Hồ Phỉ nghĩ bụng:
- Mã cô nương muốn tự mình gánh lấy trách nhiệm để khỏi liên luỵ đến ta nhưng cô nương ra đi một mình dĩ nhiên lành ít dữ nhiều. Cứu người không cứu cho đến nơi sao phải bậc đại trượng phu?
Chàng thấy Mã Xuân Hoa lộ vẻ kiến quyết liền rút then cửa ra nói:
- Nếu vậy tại hạ đi theo cô nương.
Mã Xuân Hoa lại đỏ mặt lên đáp:
Không cần đâu.
Trình Linh Tố không sao đoán được vì lẽ gì Mã Xuân Hoa mấy phen đỏ mặt ra chiều e thẹn. Chẳng lẽ Hồ đại ca lại có mối tình nam nữ với nàng?
Cô nghĩ tới bất giác cũng đỏ mặt lên.
Hồ Phỉ nói:
- Được rồi! Đã thế thì tại hạ đi bắt một tên làm con tin.
Mã Xuân Hoa đáp:
- Hồ huynh đệ! Bất tất...
Nàng chưa dứt lời, Hồ Phỉ tay phải cầm đơn đao, tay trái đẩy cửa xông ra.
Quần đạo đồng thanh la hoảng.
Hồ Phỉ thi triển khinh công chạy thật nhanh.
Quần đạo thét vang:
- Gã tiểu tử định chạy trốn.
- Trong thạch thất còn có người. Bốn mặt vây vào đi.
- Coi chừng! Phải đề phòng thằng lỏi con dùng nguỵ kế.
Giữa những tiếng quát tháo, Hồ Phỉ vọt ra như giây khói xông vào giữa quần đạo.
Hai tên đại đạo cầm đao xông lại cản đường. Hồ Phỉ cúi đầu xuống chuồn qua, tay trái chàng móc lại toan nắm lấy cổ tay gã mé hữu. Không ngờ gã này chân tay rất mau lẹ, quét ngang thanh đơn đao, Hồ Phỉ phải dơ đao lên gạt không nắm được.
Vừa chậm lại một chút, ba tên đại đạo nữa nhảy xổ lại. Hai tên cầm cương tiên, một tên cầm Liễn tử thương vây Hồ Phỉ vào giữa.
Hồ Phỉ quát lên một tiếng, vung đao chém mạnh một nhát. Mấy tiếng " choang choang " vang lên. Hai cây cương tiên rớt xuống. Cây liễn tử thương dứt làm hai đoạn.
Chàng vận toàn lực sử ba chiêu tuy đánh rớt binh khí bên địch nhưng lưỡi đơn đao của chàng cũng bị quằn lại, không dùng được nữa.
Quần đạo thấy chàng thần dũng phi thường phải dạt ra hai bên.
Lão già lớn tiếng quát:
Để ta tương hội với anh hùng hảo hán.
Hồ Phỉ kinh hãi nghĩ thầm:
Thấy mặt Mã Xuân Hoa lúc đỏ bừng lúc trắng bợt, có lúc lại ênh ếnh nước mắt có khi bên môi hé nụ cười. Hồ Phỉ cùng Trình Linh Tố nhìn nhau ngơ ngác. Cả trong lẫn ngoài nhà thạch thất đều im lặng như tờ.
Hồ Phỉ kéo áo Trình Linh Tố. Hai người đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Chàng khẽ hỏi:
- Nhị muội. chúng ta làm gì bây giờ?
Trình Linh Tố khẽ đáp:
- Bậc thiếu niên anh hùng đại nhân đại nghĩa làm sao thì con tiểu nha đầu tóc vàng cũng làm thế.
Hồ Phỉ nói khẽ:
- Tiểu huynh nghi ngại một điều cần phải hỏi Mã cô nương. Cứ giữ tình trạng dằng co này mãi cũng không xong.
Trình Linh Tố hỏi:
- Tiểu muội thử đoán coi. Đại ca đã bảo có gã họ Thương ngày trước say mê Mã cô nương phải không?
Hồ Phỉ đáp:
- Đúng thế! Nhị muội thật thông minh. Tiểu huynh nghi ngờ bọn cường đạo này đã chịu lời uỷ thác của Thương Bảo Chấn nên chúng đối với Mã cô nương rất lịch sự, lại sỉ nhục trượng phu của cô đến cùng cực.
Trình Linh Tố nói:
- Xem chừng Mã cô nương còn có tình với gã họ Thương.
Hồ Phỉ nói:
- Vì thế nên tiểu huynh không biết mình làm thế nào cho phải.
Hai người nói mà không nhìn nhay.
Mã Xuân Hoa lại ngồi trong góc nhà nên chẳng nghe rõ câu nào.
Ráng chiều đã nhạt dần, trời sắp tối rồi.
Đột nhiên mé Tây tiếng còi nổi liên thanh. Lại mấy người ky mã tới nơi.
Trình Linh Tố nói:
- Viện thủ của địch nhân lại đến nữa.
Hồ Phỉ lắng tai nghe rồi hỏi:
Sao lại có một người đi bộ?
Quả nhiên lát sau có người chạy như bay tới gần. Phía sau bốn người kỵ mã đi thành hình cánh quạt rượt theo, dường như có ý giỡn cợt không muốn giục ngựa tới ngaỵ Miệng chúng quát tháo, thổi còi, thuỷ chung vẫn cách xa người chạy bộ hai, ba trượng.
Người chạy bộ đầu bù tóc rối chân bước loạng choạng, hiển nhiên đã chạy đến sức cùng lực kiệt.
Hồ Phỉ nhìn rõ mặt mũi người đó, la gọi:
- Từ đại ca! Lại đây!
Dứt lời chàng mở cửa toan chạy ra tiếp ứng thì đã không kịp nữa rồi. Bốn con ngựa chạy vòng theo mé bên tiến lên trước cản đường Từ Tranh.
Quần đạo ở trong rừng kéo ùa ra. Nếu Hồ Phỉ chạy tới cứu viện mà quần đạo thừa cơ xông vào thạch thất thì Trình Linh Tố và Mã Xuân Hoa sẽ bị nguy khốn.
Chàng đành dương mắt lên nhìn quần đạo bao vậy Từ Tranh, miệng la lớn:
- Ỷ vào số đông để thủ thắng sao phải anh hùng hảo hán?
Hán tử cưỡi ngựa đuổi theo, một tên đáp:
- Đúng thế! Ta đang muốn đơn đả độc đấu với cao đồ của Thần Quyền Vô Địch là Từ đại tiêu đầu ở Phi Mã tiêu cục.
Hồ Phỉ nghe thanh âm quen thuộc, chú ý nhìn lại bỗng la thất thanh:
- Gã là Thương Bảo Chấn.
Trình Linh Tố nói:
- Gã họ Thương quả nhiên đến rồi.
Cô thấy gã vẻ người đỉnh đạc, mặt mũi trắng trẻo, phong tư tuấn mã gấp mười Từ Tranh mặt đầy sứt sẹo.
Cô lại thấy gã xoay mình xuống ngựa thân pháp rất ngoạn mục không khỏi nghĩ thầm:
- Gã này quả xứng đôi với Mã cô nương, không trách gã nổi dạ bất bình nói những gì bông hoa tươi cắm vào đống phân trâu.
Dù sao cô cũng là một thiếu nữ nhỏ tuổi, không nhịn được la lên:
- Mã gia tỷ tỷ! Người họ Thương đã tới đó.
Mã Xuân Hoa chỉ ậm ừ tựa hồ không hiểu Trình Linh Tố nói gì.