Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 52 : Trả thù chồng hạ sát thương công tử

Ngày đăng: 16:23 18/04/20


Trả Thù Chồng Hạ Sát Thương Công Tử Lúc này quần đạo đã bao quanh Từ Tranh thành một vòng vây lớn che mất nhãn quang, người đứng trong cửa sổ không nhìn rõ nữa.



Trình Linh Tố nói:



- Đại ca! Ở đây nhìn không rõ. Chúng ta lên nóc nhà coi.



Hồ Phỉ đáp:



- Phải rồi!



Hai người nhảy lên nóc nhà thấy Từ Tranh quắt mắt lên nhìn Thương Bảo Chấn.



Thương Bảo Chấn tay cầm đơn đao sống dầy lưỡi mỏng còn Từ Tranh thì tay không.



Trình Linh Tố nói:



- Vụ này bất công rồi.



Hồ Phỉ chưa kịp đáp đã nghe Thương bảo Chấn lên tiếng:



- Từ gia! Thương mỗ động thủ với Từ gia đã không ỷ đông người để thủ thắng mà cũng không chiếm phần tiện nghi về binh khí. Từ gia dùng đao còn tại hạ tay không. Thế là Từ gia không thua thiệt gì nữa.



Dứt lời gã liệng đao qua.



Từ Tranh vươn tay ra đón lấy thở hồng hộc nói:



- Khi còn ở Thương Gia Bảo, ngươi đối với sư muội ta như vậy mà tưởng ta không có mắt ư? Bữa nay ngươi kéo bè đến đây làm chỉ Từ mỗ không muốn nói nhiều. Thương Bảo Chấn! Ngươi lấy đao ra đi.



Thương bảo Chấn lớn tiếng đáp:



- Tại hạ quyết để hai bàn tay không tỷ đấu với Từ gia. Các vị đại ca! Nếu tiểu đệ có chết về lưỡi đao của gã cũng chỉ trách mình tự phụ quá đáng, đừng ai vào trợ lực tiểu đệ nữa.



Trình Linh Tố hỏi:



Sao gã lại to tiếng thế? Hiển nhiên gã có ý nói cho Mã cô nương nghe rõ. Gã tay không đấu đơn đao chẳng những muốn phô tương tài nghệ trước ý trung nhân mà còn muốn làm cho nàng động tâm.



Hồ Phỉ buông tiếng thở dài.



Trình Linh Tố hỏi:



- Đại ca! Đại ca bảo Mã cô nương muốn ai thắng?



Hồ Phỉ lắc đầu đáp:



- Tiểu huynh không biết.



Từ Tranh thấy Thương Bảo Chấn nhất định không dùng binh khí, hắn cầm ngang thanh đơn đao nói:



- Bữa nay Từ mỗ đã vị vây hãm trong trùng vi cũng không muốn sống để trở về nữa.



Vèo một tiếng, hắn vung đao nhăm đỉnh đầu Thương Bảo Chấn chém xuống.



Võ công Thương Bảo Chấn còn cao hơn Từ Tranh nhiều.



Ngày ở Thương Gia Bảo, gã yêu cầu Từ Tranh dạy quyền cước chỉ là giả vờ. Mấy năm nay gã theo Vương thị huynh đệ Ở Bát Quái Môn khổ công rèn luyện tiến bộ rất nhiều về Bát Quái Đao và Bát Quái Chưởng.



Từ Tranh thua chạy hàng nửa ngày, sức cùng lực kiệt. Trong tay tuy có đơn đao nhưng đấu với Bát Quái Chưởng của Thương Bảo Chấn mới được mấy chiêu đã lâm vào tình thế hạ phong.



Hồ Phỉ chau mày nói:



- Gã họ Thương rất xảo quyệt!



Trình Linh Tố hỏi:



Đại ca có muốn ra tay không?



Hồ Phỉ đáp:



Ta vì muốn giúp Mã cô nương mà tới đây nhưng... nhưng... ta thật không hiểu ý cô ấy ra sao?



Trình Linh Tố ra chiều bất mãn với Mã Xuân Hoa, cô nói:



- Mã cô nương quyết không có sự gì nguy hiểm. Đại ca muốn giúp đỡ cô chưa chắc cô đã chịu nghe, chi bằng chúng ta đi thôi.



Hồ Phỉ thấy thanh đơn đao của Từ Tranh bị chưởng lực của Thương Bảo Chấn kiềm chế phóng ra những chiêu lệch lạc chẳng vào chưởng pháp nào hết. Chàng lộ vẻ buồn rầu đáp:



- Nhị muội! Nhị muội nói phải lắm. Vụ này chúng ta không nên can thiệp.



Chàng ở trên nóc nhà nhảy xuống chạy vào thạch thất nói:



- Mã cô nương! Từ đại ca không chống nổi đến nơi rồi. E rằng gã họ Thương sắp hạ độc thủ.



Mã Xuân Hoa ngơ ngẩn xuất thần, ậm ừ một tiếng chứ không nói gì.



Hồ Phỉ lửa giận bốc lên không nén nổi nữa, quay lại bảo Trình Linh Tố:



- Nhị muội! Chúng ta đi thôi.



Mã Xuân Hoa tựa hồ người trong mộng choàng tỉnh giấc cất tiếng hỏi:
Lão già trầm ngâm đáp:



Được rồi. Chúng ta cứ như thế.



Bỗng thấy Hồ Phỉ hai chân đứng cách nhau một thước tám tấc, coi vững như núi.



Lão già động tâm nghĩ thầm:



- Không chừng mình thua gã thiệt.



Lão nói tiếp:



- Chúng ta cần thuyết minh trước. Lão phu mà thua sẽ nói rõ sự việc cho tiểu huynh đệ hay nhưng với điều kiện là tiểu huynh đệ không được nói với người thứ hai nào.



Hồ Phỉ nói:



- Vãn bối nói với nghiã muội thì được chứ?



Lão già đáp:



- Cũng không được.



Hồ Phỉ nói:



- Vãn bối đành theo lời lão gia nhưng chắc đâu vãn bối thắng được lão nhân gia?



Lão già mỉm cười nói:



- Lão phu xin lỗi.



Tay trái phóng chưởng đánh ra, tay mặt thành móc câu. Đó là Thủ Sơn Thức trong Bắc Cực Quyền.



Hồ Phỉ tiện tay đưa lên gạt nhưng cảm thấy chưởng lực của lão rất hùng hậu liền nói:



Hảo chưởng lực!



Quần đạo thấy hai người đưa nhau vào rừng động thủ liền tới tấp kéo lại nhưng hai người vừa đấu vừa cười, chúng liền đứng ngoài coi chứ không đến gần.



Trong Bắc Cực Quyền có Phiên Thủ, Điệp Uyển, Thốn Khẩu, Đầu Triển lại chia làm tám thước là Lấu, Da, Đằng, Phong Thích, Đẵng, Rảo Quái.



Lão già thi triển Phiên Thủ rất minh mẫn, Diệp Uyển rất xảo diệu, Thốn Khẩu rất. tinh thâm, Đầu Triển rất thần tốc. Quyền thuật các nhà khác khó lòng bì kịp.



Quần đạo ngấm ngầm bội phục và nhận ra Bắc Cực Quyền nổi danh hai miền Nam Bắc sông Đại Hà hơn ba chục năm quả nhiên là chân tài thực học chứ không phải hư danh.



Lão già tiến một bước thành ba vòng, ba bước thành chín vòng. Đại thức biến thành Tiểu Thức, Tiểu Thức biến thành Kỵ Mã Thức, Ngư Lân Thức, Cung Bộ Thức, Mã Tất Thức, tung hoành bên mình Hồ Phỉ. Quyền cước mỗi lúc một mau lẹ.



Hồ Phỉ vẫn đứng vững thấy thức nào hóa giải thức ấy. Quả nhiên hai chân không di động chút nào.



Đấu đến chừng lão già cảm thấy quyền chưởng của mình dần dần chậm lại dường như bị một luồng tiềm lực cản trở. Lão la thầm:



- Hỏng bét!



Lão toan nhảy lùi ra là kể như bình thủ không phân thắng bại. Ngờ đâu tay trái lão thu về, tay mặt Hồ Phỉ chụp được tay phải lão. Đồng thời tay trái chàng nắm lại thành quyền khẽ thụi vào khuỷu tay lão. Lão già muốn giựt ra nhưng lại sợ gẫy cánh tay mặt.



Lão đang hoang mang thì đột nhiên Hồ Phỉ buông ta, chân bước loạng choạng nói:



- Chưởng lực của lão gia rất hùng hậu. Vãn bối khâm phục vô cùng.



Lão già hiểu rõ, cảm kích vô cùng, vì Hồ Phỉ đã buông tha lão không đánh gẫy tay, lại cố ý chân bước loạng choạng giả vờ thành thế quân bình không phân thắng bại để bảo toàn thể diện lão trước mặt quần đạo.



Lão liền dắt tay Hồ Phỉ cười nói:



- Tiểu huynh đệ thật là người anh hùng. Chúng ta qua bên này nói chuyện.



Hai người đi vào rừng sâu. Hồ Phỉ thấy bốn mặt vắng người đã tưởng lão sắp nói rồi. Không ngờ lão nhảy lên cây, nhìn chàng vẫy tay.



Hồ Phỉ liền nhảy lên ngồi trên cành cây.



Lão già nói:



- Chúng ta ở trên này nói chuyện tĩnh mịch hơn.



Lão già mỉm cười nói tiếp:



- Tại hạ nghe Uông Thiết Ngạc huynh đệ nói các hạ họ Hồ tên Phỉ, không hiểu chữ Phỉ là văn chương đẹp đẽ hay Phỉ là phân biệt phải trái?



Hồ Phỉ nghe lão nói văn chương liền đáp:



- Phỉ là thảo tự chi Phi, nói thô lỗ không có văn vẻ. Nó là chữ Văn bên trên thêm vào chứ Phỉ.



Lão già cười ha hả nói:



- Tại hạ là Tần Nại Chi, suốt đời bôn tẩu giang hồ đã gặp không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt bốn phương như chưa thấy ai nhỏ tuổi như các hạ mà võ công đến trình độ xuất thần nhập hóa.



Lão dừng lại một chút rồi tiếp:



Các hạ lòng dạ thiện lương, trung hậu kiến thức cũng không phải tầm thường thật là hiếm có. Lão phu khâm phục lắm.