Phi Hồ Ngoại Truyện
Chương 53 : Ngựa về chủ củ phụng tặng hiệp nữ
Ngày đăng: 16:23 18/04/20
Hồ Phỉ nói:
- Tần gia! Vãn bối có điều muốn thỉnh giáo.
Tần Nại Chi đáp:
- Tiểu huynh đệ bất tất phải khiêm nhượng thái quá. Tần mỗ bất quá hơn mấy tuổi, tiểu huynh đệ kêu bằng Tần đại ca là được. Tiểu huynh đệ đã dung tình lại giữ toàn thể diện cho ta thì tiểu huynh đệ hỏi gì ta cũng nói.
Hồ Phỉ vội nói:
- Không dám! Không dám! Tiểu đệ thấy Tần đại ca ra chiêu ngửa mặt người về phía sau cố ý tỏ ra thượng bàn không ổn rồi tay trái đặt lên tay mặt tạo thành dương quyền, hai. bàn tay lại biến hóa thành âm quyền đánh ra.
Chiêu này biến hoá cực kỳ tinh diệu. Xuýt nữa tiểu đệ đỡ không nổi, thật lòng ngưỡng mộ.
Tần Nại Chi trong lòng rất hoan hỷ. Lão tưởng mình thua rồi. Hồ Phỉ chất vấn việc kia, ngờ đâu chàng còn thĩnh giáo môn võ công đắc ý của môn phái lão. Chỗ Hồ Phỉ hỏi chính là một đại tuyệt chiêu nổi danh trong Bắc Cực Quyền.
Lão liền rnỉm cười đáp:
- Đó là chiêu Song Đa Kỳ Môn rất đắc dụng của tệ phái.
Rồi lão giải thích những chỗ tinh diệu trong chiêu thức này.
Hồ Phỉ bản tính hiếu võ nghe lão giảng rất thú vị. Chàng còn hỏi lại những chỗ chưa hiểu rõ.
Bắc Cực Quyền có từ đời vua Càn Long đời nhà Thanh uy thế chẳng kém gì những môn Thái Cực Bát Quái.
Lúc Hồ Phỉ ra chiêu cùng Tần Nại Chi, chàng lưu tâm đến quyền chiêu chưởng pháp của lão. Bây giờ chàng hỏi toàn
những chỗ cao diệu về Bắc Cực Quyền.
Tần Nại Chi ban đầu còn e ngại việc tiết lộ chỗ bí diệu của bản môn nhưng Hồ Phỉ hỏi những câu như gãi vào chỗ ngứa khiến lão không nhịn được, có gì dốc diếm ra hết.
Hai người đàm luận võ công đến quá nửa giờ.
Quần đạo đứng xa trông thấy Tần Nại Chi hai tay chỉ trỏ sử dụng những quyền chiêu đắc ý.
Hồ Phỉ cũng ra tay biến chiêu.
Hiển nhiên hai người đang nghiên cứu quyền thuật ở trên ngọn cây.
Mọi người chờ nửa ngày chẳng nghe thấy hai người nói gì rồi cũng rút lui.
Tần Nại Chi nói:
- Hồ huynh đệ! Quyền chiêu về Bắc Cực Quyền có nhiều chỗ độc đáo, đáng tiếc là Tần mỗ không học được đến nơi nên bị thua về tay tiểu huynh đệ.
Hồ Phỉ đáp:
- Sao Tần đại ca lại nói vậy? Tiểu đệ rất khâm phục võ công của quý phái. Bữa nay tiểu đệ thỉnh giáo được thật nhiều, sau này có dịp đến Bắc Kinh chúng ta sẽ đàm đạo mấy ngày. Bây giờ hãy xin cáo biệt.
Dứt lời chàng chắp tay rồi toan nhảy xuống.
Tần Nại Chi sửng sốt nghĩ bụng:
- Ta đã có điều ước hẹn trước, vậy ta nên nói đầu đuôi về vụ đó nhưng y chỉ đàm luận võ công rồi cáo từ liền. Có lý nào thế được? Phải rồi! Chàng thiếu niên này để thể diện cho ta, chàng đã có mối giao tình thì không cật vấn ta cũng phải nói.
Lão liền gọi giựt lại:
- Hãy khoan! Hãy khoan! Anh em mình không đánh nhau thì không quen biết. Bây giờ Tần mỗ phải nói rõ đầu đuôi vụ đó cho xong đã.
Hồ Phỉ đáp:
- Đúng rồi! Tiểu đệ có quen biết Thương đại ca không ngờ Mã cô nương ra tay báo thù cho trượng phu.
Chàng liền đem những chuyện quen biết Thương Bảo Chấn và Mã Xuân Hoa thuật lại một lượt.
Tần Nại Chi bựng bảo dạ:
- Ta chưa kịp nói chàng đã thuật chuyện rồi. Chàng thiếu niên này hành động chỗ nào cũng khiến cho người ta phải khâm phục.
Lão liền nói:
Cổ nhân đã có câu " Bát cơm phiếu mẫu giả ơn ngàn vàng ".
Mã cô nương đã có ơn năn nỉ cho Hồ huynh đệ. Huynh đệ không quên ơn cũ chính là bản sắc của bậc đại trượng phu.
Huynh đệ không hiểu vì sao Mã cô nương đâm chết Thương Bảo Chấn mà chẳng lưu tình và tưởng lại hai đứa con nhỏ kia là con của Thương Bảo Chấn sinh ra phải không?
Hồ Phỉ gãi đầu đáp:
- Trước khi Từ Tranh lâm tử, tiểu đệ còn nghe y nói hai thằng nhỏ đó không phải con y.
Tần Nại Chi vỗ đùi nói:
- Té ra hắn không phải là thằng ngốc.
Hồ Phỉ dù thông minh cũng không sao hiểu được.
Hồ Phỉ " ồ " một tiếng nhưng không ra đi. Chàng cầm lấy vật rớt xuống vừa coi lại thì ra viên đá nhỏ.
Chàng nghĩ thầm:
- Người này hành động xuất quỷ nhập thần. Không hiểu y đến từ lúc nào mà mình chẳng biết tý gì.
Chàng hiểu rõ Trình Linh Tố trong lòng buồn bực nhưng chàng không chịu được đẩy cửa sổ ra ngoài coi thì bốn bề tịch mịch không một bóng người.
Hồ Phỉ trở về phòng ngập ngừng muốn nói bỗng nghe Trình Linh Tố lên tiếng:
- Đêm khuya rồi đại ca về phòng ngủ đi thôi.
Hồ Phỉ đáp:
- Tiểu huynh chưa mỏi mệt.
Trình Linh Tố nói:
- Nhưng tiểu muội mệt rồi cần ngủ để lấy sức để sáng mai lên đường.
Hồ Phỉ đáp:
Phải đó!
Rồi chàng về phòng. Đêm hôm ấy chàng trằn trọc không sao ngủ được. Lúc thì nghĩ tới Viên Tử Y, lúc thì nghĩ tới Trình Linh Tố. Có lúc nghĩ tới vợ chồng Từ Tranh và Mã Xuân Hoa, đến canh tư mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau chàng chưa dậy. Trình Linh Tố đã gõ cửa tiến vào, tay cô cầm bộ áo mới, cười ha hả nói:
- Đại ca dậy lẹ đi. Bên ngoài có cái gì đang chờ đó.
Cô đặt tấm áo xuống bàn rồi trở gót ra ngay.
Hồ Phỉ trở mình ngồi dậy mặc áo vào để thử thấy rất vừa vặn thì nghĩ thầm:
Đêm qua lúc ta về phòng, y chưa khâu xong. Chắc y còn ngồi lại khâu lâu lắm mới xong.
Chàng mặc áo mới ra khỏi phòng nhìn Trình Linh Tố chắp tay nói:
- Đa tạ Nhị muội!
Trình Linh Tố hỏi:
- Đa tạ cái gì? Người ta còn đem tuấn mã đến tặng đại ca.
Hồ Phỉ kinh hãi hỏi lại:
Tuấn mã nào?
Chàng ra sân coi thấy con ngựa toàn thân trắng như tuyết buộc ở đó.
Chính là con ngựa Triệu Bán Sơn đã cưỡi đến Thương Gia Bảo ngày trước.
Sau Viên Tử Y lại cưỡi con ngựa bạch này.
Trình Linh Tố nói:
- Sáng sớm hôm nay tiểu muội vừa dậy, điếm tiểu nhị hô hoán om sòm, nói là có kẻ trộm mở cửa vào nhà, không hiểu lấy cắp vật gì của ai. Nhưng điều tra khắp ra thì chẳng ai mất mát chi hết. Trong sân lại thêm một con ngựa. Đây là đồ vật buộc ở trên yên.
Cô vừa nói vừa đưa cái bọc lụa nhỏ trên đề hàng chữ: " Hồ tướng công và Trình cô nương mở coi ".
Hồ Phỉ mở bọc lụa ra không khỏi giật mình. Trong bọc lại có con Ngọc Phụng, giống hệt con Ngọc Phụng của Viên Tử Y đã tặng chàng trước.
Chàng tự hỏi:
- Chẳng lẽ con Ngọc Phụng kia đã bị thất lạc và nàng đã lấy trộm rồi?
Chàng đưa tay sờ vào bọc thì con Ngọc Phụng hãy còn nằm yên trong đó.
Chàng lấy ra coi hai con giống hệt nhau. Chỉ khác một con đầu quay về mé tả, một con đầu quay về mé hữu.
Trong bọc còn mảnh giấy trắng nhỏ. Trên giấy viết: " Ngựa về nguyên chủ. Con Phụng tặng cho hiệp nữ ".
Hồ Phỉ ngẩn người ra tự hỏi:
Con ngựa này có phải là ta đâu, sao lại bảo là ngựa về nguyên chủ?
Chẳng lẽ nàng yêu cầu ta đưa về trả cho Triệu Tam Ca?
Chàng cầm tấm thiếp và con Ngọc Phụng đưa cho Trình Linh Tố nói:
- Viên cô nương cũng tặng cho Nhị muội một con Ngọc Phụng.
Trình Linh Tố coi hàng chữ trong thiếp rồi đáp:
- Tiểu muội có phải hiệp nữ gì đâu? Cái này y tặng cho người khác.