Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 54 : Vào tửu lâu lại gặp quần hùng

Ngày đăng: 16:23 18/04/20


- Trên bọc đã viết rõ ràng " Gửi cho Trình cô nương ".



Tối hôm qua y cũng đã nói " Được rồi! Ta sẽ tặng cô một con ".



Trình Linh Tố thủng thẳng đáp:



- Đã vậy thì tiểu muội hãy thu cất. Viên cô nương có lòng hậu ái như vậy,tiểu muội lấy gì đến đáp.



Hai người lên đường tiếp tục tiến về phía Bắc.



Dọc đường không gặp việc gì khác lạ.



Viên Tử Y cũng không xuất hiện nhưng Hồ Phỉ và Trình Linh Tố lúc nào cũng nghĩ đến cô.



Hai người nói chuyện dưới cửa sổ cũng tưởng tượng Viên Tử Y đứng đâu đấy nghe lỏm.



Đường xá gập gềnh, hai người cưỡi ngựa cũng tưởng chừng có nàng ẩn nấp gần miền.



Hai người tuyệt không nhắc đến tên nàng nhưng miệng càng tránh né, bụng chàng nghĩ đến không lúc nào khuây được và chắc là đến Bắc kinh sẽ gặp nàng.



Từ đây đến Bắc Kinh còn dài. Hai người cứ thủng thẳng thượng lộ.



Cuộc bạt thiệp trường đồ khiến cho Trình Linh Tố giải gió dầm sương, dong nhan tiều tuỵ.



Nhưng rồi cũng đến Bắc Kinh, Hồ Phỉ và Trình Linh Tố cưỡi ngựa vào cửa thành.



Qua cửa thành rồi, Hồ Phỉ liếc mắt ngó Trình Linh Tố thấy cặp mắt cô dường như có ngấn lệ.



Nhưng cô quay đầu đi, chàng không nhìn rõ được.



Hồ Phỉ đột nhiên hối hận tự hỏi:



- Ta đến Bắc Kinh làm chi?



Hiện đang vào hồi trung điệp đời Càn Long, tám phương yên tĩnh bốn bề thanh bình, đất kinh đô trù phú. Bao nhiêu vinh hoa trong thiên hạ tựa hồ quy tụ cả ở Hoàng kinh.



Hổ Phỉ và Trình Linh Tố mướn hai phòng trong một khách sạn tại phía Nam kinh thành.



Hai người ăn cơm trưa xong dắt nhau đi du ngoạn các đường phố.



Cảnh phồn hoa chốn đế đã đẹp rực rỡ không bút nào tả xiết.



Hai người không thuộc đường cứ phóng tâm mà đi.



Lúc du ngoạn, Hồ Phỉ mua mấy xâu kẹo cầm tay để hai người vừa đi vừa ăn.



Bỗng nghe bên đường có tiếng thanh la " beng beng " nổi lên.



Một người lớn tiếng quát tháo. Đây là một bọn mãi võ.



Hồ Phỉ mừng thầm nói:



- Nhị muội! Chúng ta lại coi chơi.



Hai nưgưòi xem vào đám đông thấy một hán tử to lớn tay cầm đơn đao chắp tay nói:



- Tiểu đệ sử một đường Tứ Môn đao pháp xin các vị chỉ giáo.



Trong đao quyết có câu " Ngư vũ rồi phong quyết thắng cường, thiển khai thâm nhập địch nhân thương. Đởnl dục đại hề tâm dục tế, cần thu tề tỷ tư trường... ".



Hồ Phỉ nghe nói nghĩ bựng:



- Mấy câu quyết này quả là đúng lắm. Võ côn nglrời này tất vào hạng cao cường.



Hán tử kia đứng theo múa hô, vưng đơn đao lên múa những kiểu đâm chém đánh móc, từ chiêu Đại Bằng Tiểu Xí, Kim Kê Độc Lập đến những chiêu Hoài Trung Bảo Nguyệt, Sa Tăng Bái Phật. Chiêu thức nào cũng đúng chưởng pháp. Có điều chân bước hời hợt, thế đao lệch lạc.



Hồ Phỉ cười thầm nghĩ bụng: Ta thường nghe nói người đất Kinh Sư phần nhiều ăn nói khoa trương khoác lác. Hán tử này mồm mép thành thạo mà sử chiêu như vậy đó.



Chàng toan cùng Trình Linh Tố bỏ đi thì trong đám đông đột nhiên có người hô hố, lớn tiếng hỏi:



- Gã hán tử kia! Ngươi sử đao pháp con khỉ gì vậy?



Hán tử tức giận thu đao về nhìn người kia sẵng giọng đáp:



- Đường đao của ta là Tứ Môn Đao chánh tông, chẳng lẽ là không đúng ư?



Vậy ta muốn thỉnh giáo.



Một đại hán ở trong đám đông nhảy ra cười nói:



- Được lắm! Ta dạy cho ngươi.



Người này mặc sắc phục võ quan, thân thể cao lớn coi rất uy võ.



Y bước lại đón lấy thanh đơn đao trong tay hán tử mãi võ.



Đột nhiên hắn ngó thấy Hồ Phỉ, ngơ ngác một chút rồi lộ vẻ vui mừng hô:



- Hồ đại ca! Đại ca cũng đến Bắc Kỉnh ư? Ha hả! Đại ca là một tay hảo thủ về đao pháp hiện nay.



Xin đại ca trổ một vài đường để gã tiểu tử này mở rộng tầm mắt và cho gã biết đao pháp thế nào?



Lúc y ở trong đám đông nhảy ra, Hồ Phỉ và Trình Linh Tố đã ngó thấy.



Chính là Uông Thiết Ngạc ở úng Trảo Nhạn Hành Môn.



Ngày y vây hãm Mã Xuân Hoa gỉa làm cường đạo mà thực ra là một tên võ quan.



Hồ Phỉ biết y lòng dạ thẳng ngay, miệng môi nhanh nhảu. chẳng phải hạng giảo quyệt.




Các hạ gieo đi!



ân Trong Tường cầm hai con xúc xắc trong tay lắc mấy cái, hà hơi thổi phù rồi gieo xuống.



Một con nắm điểm, một con bốn điểm, cộng là chín điểm.



Hắn lại bắt lấy bốn con bài coi rồi lộ vẻ vui mừng nói:



- Tiểu tử quê mùa! Lần này người không dở trò quỷ được nữa.



Hắn lật bài lên có một cặp Thiên bài.



Hồ Phỉ không lật bài, dùng ngón tay sờ phía dưới rồi để trên bàn.



ân Trọng Tường hô:



- Hương hạ tiểu tử! Lật bài lên!



Hắn chắc mẩm ăn bàn này, vươn tay ra kéo năm trăm lạng bạc đến trước mặt.



Uông Thiết Ngạc la lên:



- Đừng nóng nảy! Coi xong vài rồi sẽ tính.



Hồ Phỉ đưa ba ngón tay khẽ đập lên hai con bài, đoạn lại đập lên hai con nữa rồi chàng xóa bài cho rối loạn cười đáp:



- Các hạ được rồi.



ân Trọng Tứởng rất đắc ý, toan nói huyênh hoang thì đột nhiên bật tiếng la hoảng:



- Ô hay!



Hắn nhìn xuống bàn thộn mặt ra.



Mọi người nhìn theo mục quang của ân Trọng Tường thì rõ ràng trên mặt bàn sơn son in rõ rệt bốn con bài. Hai con bài trước là đôi Thiên Trường Tam.



Còn hai con sau một con ba điểm, một con sáu điểm, hợp lại thành Chí Tôn Bảo.



Nét chữ bốn con bài in rõ xuống bàn mà hiển nhiên Hồ Phỉ chỉ đập ba ngón tay xuống thì nội lực chàng thật kinh thế hãi tục.



Mọi người đồng thanh hoan hô.



ân Trọng Tường mặt đỏ bừng lên.



Cả bạc lẫn kiếm đẩy tới trước mặt Hồ Phỉ. Hắn đứng dậy trở gót đi liền.



Hồ Phỉ cầm vội kiếm giơ lên nói:



- ân đại ca! Tiểu đệ không biết sử kiếm thì lấy kiếm của đại ca làm chi?



Chàng cầm kiếm hai tay đưa lên trả.



ân Trọng Tường không đón lấy hỏi lại:



- Qúy tính đại danh tên gọi là gì?



Hồ Phỉ chưa kịp đáp, Uông Thiết Ngạc đã cướp lời:



Vị bằng hữu này họ Hồ tên Phỉ.



ân Trọng Tường lẩm nhẩm nhắc lại:



- Hồ Phỉ! Hồ Phỉ!



Đột nhiên hắn giựt mình hỏi:



- Ủa! ở Thương Gia Bảo tại Sơn Đông...



Hồ Phỉ ngắt lời:



- Đúng rồi! Tại hạ đã có cơ duyên hội diện cùng ân gia một lần mà ân gia không nhớ.



ân Trọng Tường mặt xám như tro tàn, cầm bội kiếm liệng xuống bàn nói:



- Thảo nào! Thảo nào!



Rồi vén rèm lên rảo bước chạy đi.



Mọi người trong phòng tấm tắc khen ngợi nội lực của Hồ Phỉ.



Chúng lại chê ân Trọng Tường thua bạc mà khí độ hẹp hòi.



Chu Thiết Tiêu từ từ đứng dậy trỏ đống bạc trước mặt Hồ Phỉ nói:



Hồ huynh đệ! Chỗ này có bao nhiêu bạc?



Hồ Phỉ đáp:



- Đại khái bốn, năm ngàn lạng.



Chu Thiết Tiêu xoa bài trên mặt bàn, từ từ xếp lại thành bốn đống rồi móc trong bọc ra cái túi lớn để xuống trước mặt nói:



- Nào! Ta đánh với huynh đệ một bận. Nếu ta thắng thì lấy bốn, năm ngàn bạc này và thanh bội kiếm. Nếu huynh đệ thắng thì lấy cái túi này.



Mọi người nhìn cái túi không thấy đề chữ chẳng hiểu trong đựng cái gì thì nghĩ thầm:



- Y đánh được bấy nhiên há phải chuyện dễ mà chịu đánh một tiếng để thua hết sạch, lại chẳng biết túi đựng gì, hay chỉ có mảnh giấy trắng thì thật là oan uổng.