Phi Thăng Chi Hậu
Chương 416 : Chinh chiến tứ phương, danh lừng nơi hoang phế (Trung)
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
Từng ánh mắt tuân phục, sợ hãi lướt qua chỗ Phong Vân Vô Kỵ, nhưng chỉ lưu lại chốc lát rồi lập tức rời đi. Ở vùng đất bỏ hoang này, Phong Vân Vô Kỵ có thân thể nhân loại giữa đám ác ma, liền trở thành tồn tại đặc biệt nhất.
Sát Lục chi chủ, chỉ bốn chữ này cũng đủ để cho này quần ác ma kính sợ , mỗi đời truyền nhân của Sát Lục chiến giáp, đều là cuồng ma giết chóc khắp nơi, đối tượng tàn sát không loại trừ bất kỳ ai, kể cả là những kẻ đi theo, chỉ cần hứng lên là giết không bỏ sót. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Ầm ầm!
Tiếng vật nặng di chuyển chấn động cả mặt đất, vùng đất bỏ hoang cực kỳ nghèo nào, mặc dù đã trải qua không biết bao nhiêu trăm triệu năm, nhưng số ma tộc bị đày tới nơi này vẫn không nhiều lắm, ít nhất, muốn dùng bạch cốt dựng một tòa cung điện cao trăm trượng là chuyện không hề dễ dàng gì.
Trài qua thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, đám Sát Lục truy tùy giả tiếp nhận mệnh lệnh đầu tiên của Sát Lục chi chủ - Xây dựng cung điện của hắn tại vùng đất bỏ hoang.
Do tài liệu thiếu thốn, những ma thần thân thể cao lớn chỉ có thể hóa thân lao động, đào bới xung quanh, vận chuyển những khối đá to lớn tới chỗ Phong Vân Vô Kỵ chỉ định, sau đó sẽ do những ác ma nhỏ bé hơn, thân cao không quá mười trượng tiến hành sắp xếp, điêu khắc, tại nơi đây mọi thứ đều có vẻ bận rộn.
Phong Vân Vô Kỵ nhắm nghiền mắt, giống như lão tăng nhập định, trường bào to lớn bao phủ thân hình hắn, chỉ có mái tóc đen dài sau đầu buông tỏa xuống đất, giống như một dòng thác đen ngòm, đầy vẻ quỷ dị.
Oa!
Phong Vân Vô Kỵ đang đắm chìm trong việc hấp thu sát lục chi khí trên khoảng không tại vùng đất bỏ hoang, đột nhiên từ xa truyền tới âm thanh chói tai như tiếng trẻ con khóc, thanh âm vang lên, mặt đất chấn động, giống như gợn sóng trên một bát nước đầy.
Chư ma sợ hãi, tất cả đều dừng lại, nhìn quanh bốn phía.
Oa!
Lại âm thanh như tiếng trẻ con khóc, mặt đất rung động kịch liệt, Phong Vân Vô Kỵ không nói một tiếng nào, chợt như tia chớp bắn vào hư không, đứng thẳng giữa trời cao. Hắn quan sát xung quanh, chỉ thấy trong phạm vi mấy ngàn dặm dưới chân, khói mù từ dưới đất bốc lên, luồng khói như nước chảy, mỗi lần tiếng khóc truyền đến, màn khói lại khẽ chấn động, hóa thành từng đợt sóng tràn ra bốn phía.
Không gian xung quanh thoáng dao động, sinh ra một loại biến hóa khó hiểu, trong cảm giác, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được hình như có thứ gì đó đang từ bốn phương tám hướng tụ lại một chỗ dưới lòng đất.
Nghịch thần giả hai tròng mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo, song chưởng như điện như điện chớp đâm vào ngực, bụng Phong Vân Vô Kỵ, roạt roạt hai tiếng, chỗ ngực và bụng Phong Vân Vô Kỵ lập tức bị xuyên thành hai lỗ lớn từ đằng trước ra đằng sau, toàn thân đau đớn, nhưng sắc mặt hắn không hề biến đổi, trong mắt càng lộ vẻ hung ác.
Ngao!
Thanh âm thê lương phảng phất như đến từ hồng hoang từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ truyền ra, sau một khắc, Sát Lục chi ảnh mang theo uy áp khổng lồ trào ra, ma ảnh xuất hiện, trên mặt Nghịch thần giả cuối cùng cũng lộ vẻ kinh hoàng:
- Sát... Sát lục...
Sát Lục chi ảnh vẻ mặt âm ngoan, vừa xuất hiện đã nuốt chửng Nghịch Thần Giả đang gần như dung nhập với hư không vào miệng, một loạt âm thanh lốp rốp vang lên, từng mảnh xương vụn từ trong hư không rơi xuống, khí tức của Nghịch thần giả nhanh chóng biến mất...
Hống!
Một tiếng gầm lớn, Mã Phi Lạc Tư lo lắng nhìn chằm chặp vào Phong Vân Vô Kỵ, tinh hoa của Nghịch thần giả cứ từng đợt từng đợt tràn vào trong cơ thể, bị Sát Lục chi ảnh hấp thu, Sát Lục chi ảnh hình ảnh nhanh chóng trở nên ngưng kết, vốn chỉ có một đầu lâu sau khi đoạt được tinh hoa của Nghịch thần giả, phía dưới chiếc đầu liền sinh ra hai cánh tay to lớn. Sát Lục chi ảnh dùng sức giãy dụa, từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ trồi lên, thân hình vẫn tiếp tục tăng trưởng, ở giữa trán, một luồng vật chất như dịch thể mà lại như khí ngưng kết vặn vẹo, tạo nên một dấu hiệu cổ quái, trên trán một vật giống như tinh thể dần dần thành hình...
- Sao lại như vậy?
Mã Phi Lạc Tư kinh hãi - nhìn Phong Vân Vô Kỵ:
- Chủ nhân sao lại kết xuất thần cách trong Sát Lục chi ảnh, ở vùng đất bỏ hoang tất cả những kẻ có thần cách đều không thể rời khỏi, chủ nhân một khi có được thần cách, chẳng phải là vĩnh viễn không còn cách nào rời khỏi nơi đây sao? ...
Mí mắt khẽ động, Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười vừa ý, bàn tay mở ra, một nhúm phấn vụn từ trong hư không hạ xuống, rơi vào trong lòng bàn tay rồi lại theo kẽ tay thoát đi...
Từ bốn phía, từng đạo khí tức cường đại nhanh chóng ùa tới, thần cách vô chủ, có thể hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều Nghịch thần giả...