Phong Lưu Pháp Sư

Chương 190 :

Ngày đăng: 21:18 19/04/20


 



Dịch: tuan_ftu



Biên dịch & biên tập: Long Nhất Thiếu nữ phiêu phiêu hạ xuống bậc thềm xây bằng đá bạch ngọc, trong miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ, cửa cung điện liền mở rộng ra. Ánh quang mang kim bích rực rỡ phát ra từ bên trong, xa hoa đến mức khiến người không thể tưởng tượng được.



Chờ mấy người xuống xong, nước hai bên bờ sông lại bỗng hợp lại. Long Nhất phát hiện phía ngoài cung điện này có một tầng kết giới cường đại, dòng nước căn bản không có cách nào thấm vào.



Long Nhất bước vào bên trong, quan sát các vật phẩm trang sức đang tán phát ra đủ loại màu sắc, trong bụng không khỏi lẩm nhẩm suốt. Long tộc đích thực là có rất nhiều tiền của. Chỉ một tòa cung điện này thôi, sợ rằng cả ba đại đế quốc của Thương Lan đại lục cũng đuổi theo không kịp. Tùy tiện lấy xuống một vật nhỏ đưa ra bên ngoài cũng xứng đáng với một mức giá trên trời. Chỉ có điều tuy xa hoa nhưng lại quá băng lãnh, một chút ấm áp cũng không có. Nếu như ở đây trong thời gian dài thì nhất định sẽ phát điên lên mất.



Lúc này, Đại đầu quái lại hưng phấn kêu to một tiếng, cơ thể tròn vo lăn trên hành lang lát bằng tử kim khoáng thạch, vừa lăn vừa nuốt vật phẩm trang sức tỏa ra ánh sáng lóng lánh ở bên cạnh xuống bụng, không hổ là một loài trong Long tộc.



Trong đại sảnh xa hoa vô bì của Long cung, thiếu nữ ngồi ở vị trí thủ tọa, nhìn Đại đầu quái đang chui tới chui lui dưới chân Long Nhất, thần sắc có phần phức tạp xen lẫn bi thương.



"Xin lượng thứ cho ta vừa rồi đã thất lễ, hy vọng các người giao lại đệ đệ cho ta. Nó là người thân duy nhất của ta." Thiếu nữ chậm rãi mở lời, mục quang cuối cùng cũng rời khỏi thân thể Đại đầu quái.



Lăng Phong và ba nàng kia đều nhìn về phía Long Nhất, tỏ rõ rằng muốn hắn làm chủ. Long Nhất cười bất lực. Mặc dù trong khoảng thời gian ở cùng Đại đầu quái cũng đã phát sinh một chút cảm tình, nhưng nếu như nó thật sự là đệ đệ của thiếu nữ, thì hắn cuối cùng cũng không thể giữ chặt mà không thả nó ra.



"Long tộc các ngươi phải có lãnh địa riêng chứ, tại sao lại phải quanh quẩn trong Ma ảo sâm lâm này?" Long Nhất không hồi đáp ngay yêu cầu của thiếu nữ, mà vừa chiếu ánh mắt sáng quắc vừa hỏi lại nàng.



Thiếu nữ khẽ run lên, thần tình chợt trở nên có chút bi thương, nhưng rất mau chóng khôi phục lại vẻ băng lãnh. Nàng lạnh lùng đáp: "Đó là chuyện của Long tộc chúng ta, ngươi bất tất phải biết."



"Nếu như ta bảo rằng ta nhất định phải biết thì sao?" Long Nhất cười hắc hắc nói. Đối với Long tộc chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hắn thực sự thập phần hiếu kỳ.




"Đại đầu đã là đệ đệ của nàng, ta tất nhiên sẽ giao nó cho nàng. Nếu như không có chuyện gì khác, ta nghĩ chúng ta có lẽ phải cáo từ trước." Long Nhất chắp tay cười nói với thiếu nữ.



"Đợi một chút." Thiếu nữ vội kêu lên.



"Còn có chuyện gì nữa sao?" Long Nhất thầm kêu tới rồi, bên ngoài cười cợt nhưng trong lòng thì không, cất tiếng hỏi lại.



"Ta muốn thỉnh ngươi giúp ta?" Thiếu nữ đi thẳng vào vấn đề. Trong đôi đồng tử xanh biếc xạ xuất tia thù hận mãnh liệt.



Ách . Long Nhất thất kinh. Hắn đã biết khi thiếu nữ mở lời thì nhất định sẽ không phải là hảo sự. Giúp nàng? Giúp thế nào? Xem bộ dạng thiếu nữ vẫn còn muốn trở về Long đảo báo thù, hắn chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?



Thiếu nữ thấy vẻ mặt Long Nhất liền nói tiếp: "Ta cảm thấy phụ mẫu của ta vẫn còn sống, chỉ là muốn thỉnh ngươi giúp đỡ cứu bọn họ ra."



"Nàng đừng có nói giỡn chứ. Ta đây đến cả nàng cũng không đánh thắng được, kêu ta đi đối phó với mấy lão gia hỏa kia của Long tộc, ta hóa ra không phải đã chán sống rồi sao." Long Nhất cười khổ đáp.



"Có thể bây giờ ngươi vẫn không đánh thắng được, nhưng sau mấy trăm năm, công lực ngươi nhất định sẽ vượt xa ta." Thiếu nữ nói vẻ khẳng định.



Mấy trăm năm sau, nói không chừng lão tử sớm đã trở thành một nắm đất rồi, Long Nhất nói thầm trong bụng.



PHONG LƯU PHÁP SƯ