Phong Lưu Tam Quốc

Chương 337 : Chiếm Tùy châu(thượng)

Ngày đăng: 02:01 20/04/20


Mấy binh sĩ nói chuyện phiếm kinh nghi bất định tràn ngập vẻ không tin:



- Có phải là quân đội nhà mình không? Lâm tướng quân thật lợi hại hôm nay ra ngoài chưa được mấy canh giờ đã chém giết đạo tặc đắc thắng trở về rồi.



Một lão binh quát lên:



- Đầu đất còn không mau kêu lên rõ ràng đây là quân đội của kẻ địch.



Một binh sĩ không phục nói:



- Làm sao ngươi biết là quân địch.



Lão binh kia khó dằn nổi mà quát:



- Các ngươi là heo à, nhìn quân phục không giống, hơn nữa hung mãnh như vậy rõ ràng là muốn chiếm thành.



Một binh sĩ ngoan cố bất mãn nói:



- Lâm tướng quân không phải mang người ra ngoài sao, quân địch làm sao có thể xuất hiện ở đây, còn nữa Qua Sông sau khi thất bại quân binh sĩ không phải nói đối phương chỉ là lục lâm sơn tặc nhân số cũng chỉ năm trăm người lấy đâu mà nhiều vậy.



Lão binh dậm chân hét lên:



- Ngươi có muốn mạng không, muốn chết cũng phải chuẩn bị, ít nhất là thôi dài dòng đi. Quân địch giảo hoạt sắp tới, nhanh thông tri cho thủ thành đại nhân.



Lúc này binh sĩ trên thành mới như tỉnh mộng luống cuống tay chân báo động, binh sĩ dưới thành sau khi nghe được tiếng kèn thì dân chúng loạn thành một bầy, dốc sức liều mạng đóng của thành lại, dân chúng ngoài thành nhớ tới quân đội hung tàn, liều mạng xông vào không cho binh lính đóng thành.



Binh sĩ vất vả lắm mới đóng được cửa thành, thì lúc này năm nghìn binh lính của Tưởng Khâm đã tới nơi.



Ở trên tường thành lúc này đã loạn thành một bầy, binh sĩ thi thoảng kêu to, dốc sức phái người đi chuyển viện quân vất vả lắm mới có một đội cung tiễn thủ.



Mà dân chúng ở bên ngoài không lách được vào thành thì kêu trời trách đất bốn phía chạy tứ tán.



Tưởng Khâm không để ý tới việc hành quân mệt mỏi, bắt đầu để cho binh lính thủ hạ tiến công xông lên, lôi khởi trống trận.



Rất nhanh chóng mấy đội cung tiễn thủ vọt lên, hướng về phía trên thành mãnh liệt bắn tên, từng hồi thanh âm thảm thiết vang lên.




Tưởng Khâm đã giết muốn đỏ mắt, lúc này hắn quát lớn:



- Các huynh đệ bọn chúng đã không duy trì được chúng ta xuống thành lâu giết sạch bọn chúng đi.



Ở bên cạnh những phó tướng khác cũng vô cùng kích động liên tục khích lệ những binh sĩ bên cạnh bọn họ như hổ sói liều mạng giết địch trái lại quân địch liên tục bại lui đại thế mất sạch.



Nửa khắc đồng hồ.



Một canh giờ.



Nhìn những binh sĩ bên mình không ngừng ngã xuống, địch tướng cơ hồ tưởng rằng đại nạn đã lâm đầu hắn không kìm được mà nghiêm nghị nói:



- Các ngươi rốt cuộc là độ ngũ phương nào, tại sao xâm lấn địa bàn chúa công chúng ta?



Tưởng Khâm giơ thiết thương lên, cất tiếng lạnh lùng nói:



- Mỗ chính là Tưởng Khâm, về phần vì sao đánh Tùy Châu tin rằng ta không nói ngươi cũng rõ.



Thủ thành kia chấn động trong mắt ảm đạm hơn rất nhiều, hắn cười to nói:



- Khá lắm Trương Lãng dùng binh thần kỳ đánh Tùy Châu, chẳng lẽ các ngươi cho rằng có thể thực sự công hãm Tương Dương sao?



Tưởng Khâm mỉa mai cười một tiếng:



- Ai muốn đánh Tương Dương?



Tướng thủ thành kia không rõ ý tứ của Tưởng Khâm liền ngạc nhiên hỏi:



- Vậy sao các ngươi binh đánh Tùy Châu.



Tưởng Khâm lười biếng lạnh nhạt nói:



- Chỉ cần ngươi đầu hàng sẽ biết.