Phong Lưu Tam Quốc

Chương 338 : Chiếm Tùy châu (hạ)

Ngày đăng: 02:01 20/04/20


Tướng thủ thành kia lạnh lùng nói:



- Muốn mỗ đầu hàng trước phải hỏi thanh kiếm trong tay ta có đồng ý không.



Nói xong hắn mang mấy trăm binh sĩ còn lại xông lên, cuối cùng vẫn không có kỳ tích viện quân đã không tới, mà cửa thành Tùy Châu cuối cùng đã bị Tưởng Khâm khống chế.



Tùy Châu quân thảm hại chết trận nghìn người, tù binh tám trăm, có gần nghìn người chạy tứ tán.



Sau đó Tưởng Khâm bắt đầu cho binh sĩ gia cố phòng ngự ăn lương khô, chợp mắt một chút, bổ sung thể lực.



Lúc mặt trời ngả về tây cuối cùng cũng phát hiện ra một đám người đông nghịt đằng trước.



Không biết là ai hô lớn:



- Quân địch đã đến.



Từ Châu vừa yên tĩnh lại cuối cùng cũng đã trở nên náo động lên.



Nhân mã quân địch không ít đoán chừng có tới ba bốn nghìn tuy Tưởng Khâm chiếm được thành nhưng binh mã vừa mới trải qua đại chiến, thể lực tiêu hao rất nhiều.



Quân địch cũng biết ở trong Tùy Châu xảy ra dị biến theo lý thuyết bọn họ không có mang theo vật khí công thành, sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng quân Giang Đông vừa mới ác chiến, tướng sĩ mỏi mệt sĩ khí xuống thấp cho nên quân địch lập tức phát động thế công.



Ở trên thành đá rơi nước sôi dầu lăn, từng cái từng cái đầy trời lăn xuống dưới,



Tình hìn chiến đấu vô cùng thảm thiết hai bên cơ hồ đem toàn sức để vật lộn, liều mạng vô cùng một bên muốn giữ vững Tùy Châu, khống chế chủ động một bên thì vô luận thế nào cũng phải chiếm lại Tùy Châu, bảo hộ an toàn phía sau Tương Dương.



Màn đêm buông xuống, ở trong phương viên trăm dặm cảnh tượng thảm thiết đến nỗi trẻ con không dám khóc.



Ở trên chiến trường huyết nhục mơ hồ xác chết như núi.



Từng mùi máu tươi dày đặc thỉnh thoảng kích thích tâm huyết của từng người, để cho mỗi người rơi vào trạng thái điên cuồng.



Hai phe ác chiến đến canh bốn, Tưởng Khâm ra sức tru sát đại tướng quân địch, lúc này thắng lợi bắt đầu nghiêng về phía quân Giang Đông cộng thêm binh sĩ Giang Đông liều chết cuối cùng quân Giang Đông đã chiến thắng.



Trận chiến này tuy binh lực không lớn nhưng kịch liệt vô cùng, từ khi Tưởng Khâm tòng quân cho tới nay hắn mới gặp phải tình cảnh bi tráng như thế.



Quân Giang Đông cuối cùng cũng đại thắng, thắng trận chiến dịch mấu chốt.



Tùy Châu bị mất Tương Dương chấn động.
Thái Mạo không phục trong lòng cảm thấy không cam liền nói:



- Vậy Khoái đại nhân nghĩ thế nào thì tốt?



Khoái Việt cũng là già mà thành tinh liền trả lời:



- Vẫn là ý kiến vừa rồi để cho Văn Sính quay trở lại làm viện binh cho Tùy Châu.



Lưu Biểu bất đắc dĩ nói:



- Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?



Lúc này Khoái Lương cũng ra khỏi hàng mà nói:



- Bẩm chúa công nếu còn để cho Văn tướng quân tiếp tục đánh Hạ Khẩu thì cho dù lấy được chỉ sợ cũng chỉ lấy nhỏ mà mất lớn, được hạt vừng mất quả dưa hấu.



Lưu Biểu kinh ngạc:



- Xin chỉ giáo cho.



Khoái Lương chân thành nói:



- Giang Hạ phóng nhãn ra là Giang Đông Hạ Khẩu là cửa sổ, Tương Dương là chỗ dừng chân ở Trung Nguyên kết nối Hà Bắc Hán trung xa nhìn ra Quan trung, ai ưu ai kém liếc mắt là thấy.



Lưu Biểu minh bạch gật đầu nói:



- Không sai nếu như được Hạ Khẩu đồng ý là cùng lắm là nắm được Giang Đông nhưng khống chế Tương Dương có thể lấy Hán Trung đông tiến Dự Châu, bắc có thể mưu đồ Hứa Xương Lạc Dương, nhưng nói lại cứ như vậy không công mang binh lại khiến cho nhân tâm không cam lòng.



Khoái Việt thản nhiên nói:



- Quân cờ chênh lệch một chiêu, không thua không được, non xanh trơ đó lo gì thiếu củi đốt.



Lưu Biểu cẩn thận đánh giá sau đó bất đắc dĩ thở dài:



- Phân phó xuống dưới để Cho Văn Sính ở Cát Tiễn rút một bộ phận đội ngũ quay lại đoạt Tùy Châu.



Văn Sính một mực uất ức, đặc biệt là trong thời gian ngắn, trước cho Trình Dục xếp một đạo cường công hạ khẩu tổn binh hao tướng bây giờ chiếm được địa hình thuận lợi lại nhận được mệnh lệnh của Lưu Biểu binh về Tùy Châu bảo vệ an nguy cho Tương Dương.