Phong Mang

Chương 72 : Chàng trai tốt bụng

Ngày đăng: 14:24 18/04/20


Ngày hôm sau, Hàn Đông không bước chân ra khỏi nhà, một mực ở trong phòng gõ gõ đánh đánh.



Tới lúc chạng vạng Du Minh đi qua liếc mắt một cái, phát hiện giường gỗ cơ bản đã hoàn thành, chỉ thiếu sơn bên ngoài. Hàn Đông bận việc cả ngày, mệt đến giống như điều tử cẩu, hai cái chân đã mềm nhũn còn muốn đi ra ngoài mua nước sơn.



"Cậu làm gì mà vội như vậy? Ngủ ở trên ghế sa lon thêm mấy ngày không được sao?"



Hàn Đông khoát tay, "Cậu không hiểu, ngày hôm qua tôi tự tính cho mình một quẻ, quẻ nói tôi cùng cái giường này không có duyên. Nếu tôi không tăng ca thêm giờ, chỉ sợ ngủ một lần cũng không được." Nói xong liền vội vàng ra ngoài.



Kết quả không đến mười phút, Hàn Đông lại hai tay trống trơn trở về, sắc mặt có chút kém.



"Sao không mua?" Du Minh hỏi.



Hàn Đông nói: "Đại lí đối điện đó quá đắt, 1L sơn gỗ đòi tôi 300 tệ. Sau đó tôi vừa hỏi, cậu đoán thế nào? Đại lý kia có cổ phần công ty chúng ta, không ngờ tiền tôi bị hố đó đều làm lời cho họ Vương. Mẹ nó, lão tử không mua ở chỗ của ngươi được không? Lão tử đi chợ bán sỉ được không?"



"Vậy tại sao cậu lại quay về?"



"Lấy vé xe bus."



"Theo tôi từ đây đến chợ bán sỉ gần như vậy, bắt xe cũng không mất bao nhiêu tiền đi?"



Hàn Đông vẻ keo kiệt hiện lên đuôi lông mày, "Nhớ kỹ, lão tử sẽ không phung phí một phân tiền."



Du Minh, "..."



Kết quả, hai giờ sau Hàn Đông trở về vẫn như trước hai tay trống trơn.



"Tại sao lại không mua?"



"Giờ cao điểm tan tầm rồi, ngang qua vài xe bus cũng không chen lên được, chờ tôi lên được cửa hàng đều đóng cửa rồi."



"..."



Ngày hôm sau, một nghi thức ký hợp đồng chủ đề "Từ Y mà Trung" cử hành ở hội sở Bắc Kinh.
Rất nhiều siêu sao ở trước màn ảnh nguyện ý quyên ra mấy trăm vạn, nhưng không có ai bằng lòng ở sau máy quay bố thí mấy tệ.



Ai cũng không còn dự đoán được, một kẻ ăn buffet đến phun cũng không chịu bỏ như Hàn Đông, thế nhưng lại chủ động móc tiền ra, hơn nữa còn là người duy nhất bỏ tiền.



Một màn này khiến cho nội tâm Vương Trung Đỉnh hoàn toàn chấn động, không hề thua kém khi vừa nhìn thấy ảnh chụp trắng đen của mình.



Hàn Đông không chỉ có dâng ra tiền mặt, còn dâng ra thái độ đầy quan tâm không chút nào kiêng kị trên người lão ăn xin, trực tiếp ghé bên tai lão nói: "Tôi cũng từng làm qua nghề này rồi, biết ông cũng không dễ dàng..."



Lão ăn xin đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó nắm chặt tay Hàn Đông cảm khái không thôi.



"Thật không ngờ tại đây còn có thể gặp được đồng nghiệp..."



Phùng Tuấn nhịn không được lầu bầu một câu, "Nhìn không ra a! Lại vẫn có phần này thiện tâm?"



Quản lý viên hội sở ở bên cạnh chen lời: "Cậu ta quả thật tâm tính rất tốt, vừa rồi có một tiểu cô nương bị đuổi ra ngoài, không ai quản, chỉ có cậu ấy an ủi vài câu."



Chẳng lẽ hắn đến muộn là vì chuyện này? Phùng Tuấn ném ánh mắt về hướng Vương Trung Đỉnh, sắc mặt Vương Trung Đỉnh cũng đổi đổi.



"Tôi cảm thấy hắn chính là nổi lên sắc tâm, muốn chiếm tiện nghi của tiểu cô nương." Nhị Lôi lại thật thà.



Kết quả nhân viên quản lý lại phủ định, "Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng sau tôi nghe thấy Tiểu cô nương hỏi cậu ta tên gì, cậu ta gì cũng không nói liền bước đi. Năm nay người như thế thật không nhiều, hơn nữa lại ở trong giới này, các người nên nâng đỡ quý trọng đi."



Hàn Đông cùng "Lão đồng nghiệp" tán gẫu chua xót qua lại xong, vừa định đi về phía trạm xe buýt, chợt nghe thấy một tiếng còi. Ngẩng đầu vừa nhìn, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe Vương Trung Đỉnh thường ngồi.



"Lên xe." Vương Trung Đỉnh nói.



Hàn Đông giả vờ không nghe thấy.



Vương Trung Đỉnh trực tiếp xuống xe, một tay kéo Hàn Đông vào.



Một màn này vừa hay bị Lương Cảnh mới ra cửa hội sở nhìn thấy, lúc này mặt đổi sắc...