Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 10 : Dư thủ dư cầu [ta thích thì ta làm ^^]

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Lúc Kiền Vạn Đế bước vào tẩm điện, Thượng Quan Minh Đức đã bị trói chặt trên giường.



Thân thể mỏng manh của thiếu niên bị tấm chăn bằng tơ băng tàm [1] che kín, chỉ lộ ra chiếc cổ nõn mịn vẫn mơ hồ lưu lại những dấu răng cùng hôn ngân bạo tàn đêm đó. Kiền Vạn Đế biết rõ hiện tại y không cách chi manh động, vì bên dưới tấm chăn kia, hai cổ tay của y đã bị cùm lại, ngay cả trở mình cũng không thể.



Hắn ngồi xuống mép giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve một vết bầm tím trên cổ Minh Đức: “…Vẫn còn đau?”



Thấp thoáng bên ngoài màn che, bỗng thấy Lão Quân Mi quỳ xuống: “Thần bất tài vô dụng, thần không biết Minh Đức công tử mắc phải bệnh gì, chỉ biết tâm mạch của công tử đã bị tổn hại nặng nề…”



“Không liên can đến ngươi,” Kiền Vạn Đế phẩy tay, “Trẫm hiểu là đủ rồi. Hắn vốn định tự đoạn tâm mạch, nhưng với nội lực hiện tại, hắn chỉ có thể làm bản thân mình chấn thương đến mức này.”



Minh Đức yên lặng xoay đầu sang hướng khác, ngay lập tức bị Kiền Vạn Đế giữ lấy cằm, buộc y quay lại.



“Ngươi thấy gai mắt với Trương Khoát?”



“…”



“Ngay cả Trương Khoát cũng muốn giết?”



“…”



Kiền Vạn Đế thản nhiên mỉm cười: “Chỉ là một tên hạ nhân cỏn con, muốn đánh hay muốn giết, ngươi cứ nói với ta một tiếng, việc gì phải ngược đãi chính mình như vậy?”



Y vẫn lặng yên khép mắt, bờ mi dài rợp bóng trên khuôn mặt hao gầy, tựa như âm ảnh của một cánh bướm sắp tan vỡ. Thấy thế, hắn bèn ung dung cao giọng: “Người đâu, đem Trương Khoát ra ngoài đánh ba mươi trượng.”



Trương Khoát chưa kịp mở miệng tố khổ thì đã bị lôi đi.



“Ngươi xem, dưới vòm trời này đều là đất đai của trẫm, trong bốn biển này đều là thần tử của trẫm, muốn đánh ai, muốn giết ai, trẫm đâu cần phải nhiều lời?”



Trong sân lại vang lên tiếng gậy vụt xuống chan chát, nặng nề, đơn điệu, đều đều buồn tẻ.



Minh Đức hai mắt vẫn khép chặt, chỉ lãnh đạm cất tiếng: “Đa tạ bệ hạ đã dạy bảo.”



“Ngươi hiểu được điều này khiến trẫm cảm thấy vô cùng cao hứng… Nhưng nghe nói, gần đây ngươi không chịu ăn uống gì cả?”



Minh Đức lại không đáp.



Kiền Vạn Đế cực kỳ nhẫn nại: “Vì thức ăn của ngự trù [2] không hợp khẩu vị?”



“…”



“Hay vì chính ngươi muốn chết?”



“…”



“Nếu cả hai đều không thừa nhận, nghĩa là chẳng có chuyện gì xảy ra.” Kiền Vạn Đế trên môi vẫn nở nụ cười, vén màn truyền cho một tiểu Thái giám: “ —— Đem thức ăn vào.”
“Được lắm…” Hoàng hậu gằn giọng, “Tỷ tỷ của ta sinh hài tử này ra vì muốn hắn trọn đời thụ hưởng tự do phú quý, không phải để hắn hoang phí tính mạng vì hoan ái nhất thời của người! Nếu bệ hạ cố tình bắt hắn phải chịu khổ cả đời, chi bằng ngay bây giờ thần thiếp kết liễu mạng sống của hắn, để hắn đi theo Minh Duệ Hoàng hậu!”



Kiền Vạn Đế biến sắc, chỉ thấy chủy thủ trong tay áo Hoàng hậu lóe sáng như ánh chớp, hắn chưa kịp nhào đến ngăn cản thì nàng đã lại quỳ sụp xuống cạnh tiểu tháp, kề sát lưỡi dao vào cổ Minh Đức.



Kiền Vạn Đế gầm lên: “Hoàng hậu! Ngươi làm gì vậy?!”



Cánh tay Hoàng hậu khẽ run, lưỡi dao ngay lập tức cứa vào da thịt y: “ —— Bệ hạ, hoặc là người thả hắn ra, hoặc hôm nay thần thiếp bức tử hắn ngay trước mặt người!”



CHÚ THÍCH:



[1] băng tàm: một loại tằm quý trong truyền thuyết, thân dài bảy tấc, màu đen tuyền, có sừng và vảy, ẩn thân trong băng tuyết, nhả tơ dài một thước. Tơ này đem dệt nên gấm hoa, vào nước không ướt, vào lửa không cháy, bla bla bla bla… 



[2] ngự trù: nhà bếp của vua



[3] cháo bách hợp: cháo có nguyên liệu chính là dò [củ] bách hợp, là một loại cháo thuốc trị bệnh phổi, định tâm an thần, v.v…



[Mời vào http://dongy.wordpress.com/2010/04/02/bach-h%E1%BB%A3p-ba-h%E1%BB%A3p-%E7%99%BE-%E5%90%88-lilium-bro...ể biết thêm chi tiết về bách hợp và dược tính của ẻm]



[4] chính vụ: chính: sách lược cai trị – vụ: công việc



[5] tuyên triệu: ban bố/truyền đạt mệnh lệnh của vua



[6] long loan = xa giá = xe của vua [trước xa giá thường chạm trổ hình một con chim loan, mỏ ngậm một chiếc chuông nhỏ]



[7] huyệt Đản Trung: một trong 36 tử huyệt (huyệt vị cực kỳ quan trọng) của cơ thể con người, nằm trên xương ức (gần tim), thuộc mạch Nhâm (một trong Kỳ Kinh Bát Mạch), còn có tên là Thượng Khí Hải, liên quan đến các bệnh về phổi và tim



[À vâng, trong chương VII mình đã nhầm giữa huyệt Khí Hải (nằm dưới rốn) và huyệt Đản Trung a.k.a. Thượng Khí Hải (nằm giữa ngực), vì em Minh Đức rõ ràng bị chấn thương “phần trên” kia mà… ^^”



Ây dà dà, chân thành xin lỗi các bạn vì sự ngu độn dốt nát của mình… (Ai bảo Hoài Thượng tiên sinh hêm thêm chữ “thượng” vô trước chữ “Khí Hải” mần chi, mình có phải là thầy lang đâu mà phân biệt được hai cháu nó…) ngụy biện chối tội ^^]



[8] bách điểu triêu phượng: trăm loài chim triều kiến phượng hoàng, đặc tả sự uy nghiêm của phượng hoàng – vua của các loài chim, cùng dáng vẻ sinh động của chim chóc bằng những gam màu rực rỡ



[Đây là một đề tài quen thuộc trong hội họa cổ truyền Trung Quốc, giống như “Lợn cỏ xoáy âm dương”, “Đàn gà” hay “Đám cưới chuột” của Việt Nam. Bên cạnh “bách điểu đồ” còn có nhiều đề tài khác, như “bách bức đồ”, “bách hổ đồ”, “bách hạc đồ”, v.v… và v.v… 



Xem thêm tranh về đề tài động vật tại:



Minh hoạ “bách điểu triêu phượng”:



[9] nguyên tác “vân tấn thượng cửu chi kim phượng trâm tử thùy trứ Đông Hải châu”: “trên tóc mây buông rũ chiếc trâm phượng chín đuôi/nhánh bằng vàng, cùng ngọc trai của biển Đông”



[10] cửu trọng ngọc giai: chín bậc thang bằng ngọc



[11] ngoại sanh: cháu (bên ngoại), con của anh chị em ruột