Phượng Hoàng Đồ Đằng
Chương 7 : Tử hựu hà cụ [chết, lại có gì đáng sợ?]
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
Lão Quân Mi – đệ nhất Ngự y của tiền triều Thái Y Viện – đã bãi quan nhàn cư tại gia khá nhiều năm. Được Tiên đế ngự tứ [1] một khu dinh thự xa hoa rộng lớn nơi ngoại thành, lão nhân gia ngày ngày chỉ ở nhà ngậm kẹo đùa cháu, chăm hoa chơi chim, an nhiên tự tại.
Cuộc sống của cụ cứ bình yên trôi qua như vậy, cho đến khi bị phá vỡ bởi cỗ xe ngựa sơn son thếp vàng [2] vừa ngừng trước đại môn. Vội vàng, Lão Quân Mi dẫn đầu toàn thể gia quyến phủ phục cạnh lối vào, tam hô vạn tuế [3]: “Thần phụng chỉ —— tiếp giá ——!”
Kiền Vạn Đế nhảy xuống đất, cật lực lôi một người nào đó trong xe ra ngoài, nhưng vì rèm lụa trắng [4] đã che kín mít, không cách chi nhìn rõ. Mọi người đầu đều cúi gằm, chờ mòn mỏi vẫn không thấy động tĩnh gì, trừ một đứa bé ngây ngô to gan cứ thao láo mắt trước cảnh tượng kỳ khôi.
Trộm nhìn, có thể thấy Kiền Vạn Đế vẫn đang kiên quyết chèo kéo ép buộc người kia xuống xe, nhưng y vẫn một mực huyên náo khước từ, thậm chí dám gạt tay hắn ra. Hoàng đế cố ghìm giọng dỗ dành y vài câu, nhưng rồi hết tiệt kiên nhẫn, ôm ngang eo bế xốc y lên, mang vào nhà.
Gương mặt già nua vẫn không một gợn sóng, Lão Quân Mi kiên định chăm chú ngắm mặt đất, mãi đến khi đôi hài thêu rồng vàng rực của Hoàng đế đã lướt ngang tầm mắt, mới nghe giọng truyền của Thái giám Trương Khoát lanh lảnh vang lên: “Bệ hạ có chỉ, bình thân —— ”
Mọi người trịnh trọng dập đầu lạy tạ, sau đó lũ lượt nghiêm cẩn đứng lên: “Cảm tạ ân điển của bệ hạ!”
Kiền Vạn Đế vốn quen chinh chiến trên lưng ngựa, rất lười chú trọng mấy thứ lễ nghi sáo rỗng. Hắn xăm xăm bước thẳng vào đại sảnh đường, quẳng Minh Đức lên chiếc thủ tọa thật to giữa phòng, trầm giọng cảnh cáo: “Ngươi dám chọc điên ta trong nhà người khác thì cứ thử xem!”
Thượng Quan Minh Đức chật vật giãy giụa nhưng vẫn bị Kiền Vạn Đế dễ dàng bế xốc vào nhà, gương mặt đã đỏ bừng, đáy mắt ngân ngấn nước, thật khiến nhân tâm vừa thương vừa đau. Kiền Vạn Đế tim đã mềm nhũn, định mở miệng thì bỗng nghe thanh âm lạnh lùng của y vang lên: “ —— Thần lĩnh chỉ.”
Biểu cảm đó, chính là muốn nói: Bệ hạ xin tự trọng! Tránh xa thần một chút!
Kiền Vạn Đế chợt muốn nổi cáu, vỗ vỗ vai y, cười lạnh: “Ái khanh tự hiểu được điều này thì tốt…”
Lão Quân Mi mặc triều phục của Thái Y Viện, cung cung kính kính quỳ trên mặt đất, vờ như không nghe không thấy bất cứ điều gì. Đợi Kiền Vạn Đế bước tới gần, cụ mới thấp giọng hỏi: “Bệ hạ bảo sẽ đưa một tiểu quý nhân đến chẩn bệnh, chính là vị tiểu công tử này?”
Kiền Vạn Đế cười rất nhạt, đáp: “Tên này nha tiêm chủy lợi [5] sính cường đấu ngoan [6], bất cẩn bị thương, Thái y phải thật thận trọng khi ứng phó với hắn.”
Lão Quân Mi thấy tiểu công tử kia bất quá chừng mười mấy tuổi, trùm kín áo khoác tuyết cừu chỉ để lộ nửa khuôn mặt, đôi mắt sắc như dao dù khiến nhân tâm run sợ, nhưng vẫn lãnh tuấn vô song tựa tranh vẽ. Cụ dù sao đã ở lâu trong cung, chuyện *** húy hoang đường nào lại chưa từng gặp qua, nên thấy bên cạnh Hoàng đế có vài ba mỹ mạo thiếu niên thì cũng không lấy làm lạ, chỉ liếc trộm thật nhanh rồi vội đáp: “Lão thần không dám, không dám.”
Cụ tiến đến, định giơ tay bắt mạch cho Thượng Quan Minh Đức, nhưng tiểu công tử kia tính khí thất thường, bỗng nhiên rụt tay lại ngoảnh mặt đi, chẳng thèm nói nửa lời. Lão Quân Mi cho rằng hài tử này vì được thánh sủng nên bị nương nương chủ nhân cung nào đó mạnh tay giáo huấn, giờ lại giở trò giận dỗi vớ vẩn, tuy rất không hài lòng nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, chỉ cung kính hạ giọng: “Vị tiểu quý nhân này, cảm phiền đưa tay ra, để lão thần bắt mạch chẩn bệnh cho ngài.”
Minh Đức vẫn lặng yên tảng lờ. Lão Quân Mi một mực kiềm chế, nói tiếp: “Ngài không đưa tay, lão thần làm sao chẩn bệnh bốc thuốc cho ngài?”
Kiền Vạn Đế sải bước lại gần, một tay giữ chặt bả vai Minh Đức, tay kia nắm lấy cổ tay của y, đè nghiến xuống. Động tác của hắn quá đỗi mạnh bạo, khiến Minh Đức nổi điên giơ chân đạp thẳng vào người hắn. Đức ngài cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng bị trúng một cước, nghiến răng gầm gừ: “…Ui! Ngươi muốn tạo phản?!”
Lão Quân Mi cuống quýt thoái lui nửa bước, nói một tiếng ‘đắc tội’, rồi vội vã ‘nhờ bóng Hoàng đế’ mà bắt mạch cho tiểu quý nhân. Nghe ngóng tìm tòi một lát, cụ phát hiện ra khí huyết y suy yếu, mạch tượng [7] hỗn loạn, huyệt Khí Hải [8] nhốn nháo, nhất định thân thể đang mang trọng thương. Lão Quân Mi nhíu mày nghiền ngẫm thêm một lúc, rồi nhẹ nhàng buông tay, quỳ xuống đất nói khẽ: “Đắc tội, xin công tử cởi áo để lão thần xem thương thế.”
Minh Đức cười lạnh lẽo: “Đại nhân nói năng kiểu này, ta làm sao dám nghe theo? Hiện giờ thiên hạ thái bình, nội cung an hảo, ngài lại bảo ta đang bị thương, vậy xin ngài nói thử xem tại sao ta bị thương? Chẳng lẽ ta đi sinh sự ẩu đả với người khác nên bị thương?”
Lão Quân Mi nghe xong lùng bùng như lọt vào sương mù, mà Kiền Vạn Đế đứng cạnh cũng bất an không kém. Trong tiềm thức, hắn vốn cho rằng Thượng Quan Minh Đức là người của hắn, người của hắn xinh đẹp như tiên, chỉ gương mặt cũng đủ khiến thiên hạ trầm trồ ngưỡng mộ nhưng đã nhìn mặt còn đòi nhìn khắp người, làm sao hắn chịu nổi…
Kiền Vạn Đế ho khẽ một tiếng: “Này…”
Lời còn chưa dứt thì đã bị Lão Quân Mi nghiêm giọng cắt ngang: “Công tử nói gì vậy!? Lương y như từ mẫu, nếu ngài đã đến cửa cầu y, thì xem như là bệnh nhân của lão thần dù có sinh sự ẩu đả mang thương mang tật, cũng là chuyện của quan phủ, không liên can đến lão thần. Mong muốn của lão thần, chính là hy vọng chữa lành thương thế cho công tử, những chuyện khác thì có quan hệ gì với ta? Công tử lấy chuyện sinh sự ẩu đả ra chèn ép ta, thật sự đã làm hoen ố sâu sắc dụng tâm của người hành nghề y rồi!”
[Kỳ thực trong chương này (có lẽ) Hoài Thượng tiên sinh muốn nói đến huyệt Thượng Khí Hải a… Về huyệt vị này, vui lòng nhảy đến chú thích #7, chương X, đa tạ!]
[9] sáp nhược: sáp: tối tăm, hiểm trở, không thông suốt – nhược: yếu đuối, suy bại
[10] cấm luyến: thịt cấm [điển tích này có từ thời Tấn Nguyên Đế, khi đó khan hiếm thức ăn, thịt heo là món quý, chỉ để vua ăn, cấm người khác ăn thế nên từ đó về sau các sự vật hết sức quý báu đều được gọi là “cấm luyến”]
[11] ỷ tử: ghế tựa
[12] chỉnh ngân: bạc chẵn, bạc đúc thành khối nguyên [ngược với “bạc vụn/bạc lẻ”]
[13] mị quân hoặc thượng: mê hoặc vua chúa
[14] quyển thổ trùng lai: cụm từ này xuất xứ từ bài thơ “Đề Ô giang đình” của thi sĩ Đỗ Mục thời Đường:
“Đề Ô giang đình”
Thắng bại binh gia sự bất kỳ
Bao tu nhẫn sỉ thị nam nhi
Giang Đông tử đệ đa tài tuấn
Quyển thổ trùng lai vị khả tri!
[dịch nghĩa bởi Lê Nguyễn Lưu]
“Đề đình sông Ô”
Việc nhà binh, được thua là không lường được
Nén hổ thẹn nhịn nhục mới là chí trai
Bọn con em đất Giang Đông còn nhiều kẻ tài giỏi
Cuốn đất trở về chưa thể biết được sẽ ra sao!
[15] nguyên văn “điêu hoa mộc song”: cửa sổ bằng gỗ, được điêu khắc hoa văn trang trí…
Minh họa “điêu hoa mộc song”: