Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1065 : Dựng lại Linh thể 1

Ngày đăng: 01:36 22/04/20


Gió bão gào thét.



Dường như chỉ trong chớp mắt, ánh sáng đỏ biến mất, đôi mắt màu tím nhíu lại, sau đó chậm rãi mở ra.



Trước mắt xuất hiện không phải căn phòng quen thuộc, mà là một vách núi dựng đứng cheo leo.



Trong trời đêm hắn ám, trên bầu trời bị xé rách chảy xuống máu tươi màu đỏ, tựa hồ chảy xuống dưới vách núi.



Chỗ Phong Liên Dực đứng thẳng là vách núi cao nhất, gió lạnh bốn phương tám hướng thổi tới, tuyết trắng y bào bay phất phới.



Dưới chân vực sâu vạn trượng truyền đến tiếng kêu rên thê lương.



Mặt không thay đổi nhìn hết thảy chung quanh, hắn chậm rãi đi về phía trước nửa bước, vài cục đá từ dưới lòng bàn chân rơi xuống dưới vực sâu, tiếng động kia vẫn duy trì liên tục, không có tiếng chạm đất, chỉ càng ngày càng yếu ớt, mãi đến khi không nghe được gì.



Quả thật là vực sâu vạn trượng.



Mà ở đây trừ hắn thì không có bất kỳ ai.



Nhìn bầu trời cùng vách núi, khóe miệng hắn nhếch lên độ cong lãnh đạm, nhẹ nhàng nói: "Nước Nam Dực ở phía nam, địa thế trước sau như một bằng phẳng, lần đầu tiên bất ngờ nhìn thấy vách núi như vậy."



Gió gào thét tàn phá bừa bãi xung quanh, giọng nói của hắn cũng biến mất trong gió.



Giọng nói trầm thấp như vậy vốn trong gió lớn không dễ bị nghe thấy, nhưng hắn vẫn nói được một cách trầm thấp thong thả, bình tĩnh tự nhiên.



"Ta đã sớm nói hắn rất thông minh, người bình thường không lừa được hắn." Giọng nói âm nhu vang lên trong gió.



Phong Liên Dực khóe miệng nhếch lên, quả nhiên như hắn phỏng đoán, hắn không thể chớp mắt đã bị đưa tới ngàn dặm bên ngoài.



Nếu có năng lực ngày đi ngàn dặm, thì trừ phi là thần tiên trên trời.



Đáng tiếc, trên đời này không có thần!



Cho nên, hắn bây giờ là ở trong ảo cảnh.



Ảo cảnh nguy hiểm giống như thật!
Giống như một tia chớp từ bầu trời đánh xuống đầu Yểm, cả người hắn cũng ngây dại.



Người – thú – khác – biệt!



Bốn chữ này như một tòa núi lớn chắn ngang trước mắt, núi cao khiến hắn nhìn mà khiếp sợ.



Yểm đáng thương lặng lẽ đứng trong gió lạnh, hồi lâu mới xoa xoa khóe mắt, nói: "Cái này không công bằng!"



Đang muốn tìm Phong Liên Dực lý luận, làm sao quyết định được vận mệnh sinh ra? Đây không phải là ức hiếp người sao?



Nhưng vừa chớp mắt, xung quanh gió bão gào thét, bên vách núi lại không một bóng người.



"Người đâu? Này tên quỷ chán ghét kia!" Yểm đi nhanh lên phía trước vài bước, mãi cho đến bờ vách núi cũng không nhìn thấy bóng người.



Trên người rùng mình: Chẳng lẽ rớt xuống vách núi? Bị tên Quân Ly lặng lẽ giải quyết?



Vừa nghĩ như vậy, hắn lại cao hứng vuốt cằm: "Chết cũng được, như vậy sẽ không còn chướng ngại vật!"



Trong suy nghĩ của hắn lặng lẽ xếp thứ tự những nam nhân theo cảm nhận của Hoàng Bắc Nguyệt.



Đầu tiên người mà xú nha đầu thích nhất là Phong Liên Dực, thứ hai không thể nghi ngờ tuyệt đối là hắn, thứ ba là Chiến Dã, thứ tư là Quân Ly, thứ năm là Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ, cuối cùng mới miễn cưỡng cho cái tên du côn cắc ké Mặc Liên lót chân.



Cho nên, Phong Liên Dực mà chết thì hắn liền tự động bay lên vị trí thứ nhất.



Vừa nghĩ như vậy, Yểm liền cười hắc hắc, trong tay bắt đầu kết ấn. Đúng như Phong Liên Dực nghĩ, hắn quả thật hiểu rõ sát cảnh.



Đột nhiên có sát khí lạnh lùng từ phía sau truyền đến, Yểm nhảy tránh sang một bên, một tia lửa cháy màu đỏ ngưng tụ thành roi hung hăng quất qua bên cạnh hắn.



Một trận gió mạnh thổi đến, đôi mắt màu đỏ sậm lạnh lùng vung qua Yểm.



Nhưng bốn phía vẫn không một bóng người!



"Quân Ly, ở trước mặt ta không cần giả thần giả quỷ như vậy?" Yểm lạnh lùng hừ lạnh, mặc dù hắn không nhìn thấy Quân Ly, tuy nhiên Quân Ly có thể nhìn hắn là được.