Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 16 : Tạm biệt

Ngày đăng: 14:23 30/04/20


Bà tử dẫn đường cho đoàn người Từ phủ hình như có chút hay nói, vừa dẫn

đoàn người Từ phủ đi lên hành lang phía Đông, vừa nói chuyện thao thao

bất tuyệt:



- Hậu viện Quốc công phủ được phân làm ba khu, chính giữa là nơi ở của

phu nhân - Lô Tuyết am, công tử ở Trúc Thanh viện phía bên trái, các cô

nương ở Hồng Phong cư phía bên phải, giữa ba viện đều có cửa nhỏ thông

với nhau.



Tuy rằng Từ Nghi Liên và Từ Xán Xán rũ mi mắt nhưng kỳ thực đều đang

dựng lỗ tai lắng nghe. Từ Hàn thị làm người nghiêm chỉnh, bà tử nói,

nàng cũng chăm chú nghe, nhưng không nhiều lời, miễn cho có kẻ nghĩ rằng nàng đang thám thính bí ẩn của Quốc công phủ. Hành lang nối với hậu

viện phảng phất như không có điểm cuối, tuy rằng phía Tây có rặng dương

liễu rậm rạp che khuất ánh mặt trời bên trên trần nhà, cũng không trực

tiếp phơi nắng, nhưng toàn thân Từ Xán Xán vẫn ướt đẫm mồ hôi. Dường như bà tử cũng biết các nàng đã thấm mệt, nói:



- Thực sự xin lỗi, bởi vì Quốc công phủ hơi lớn, bởi vậy nữ quyến trong phủ ra vào đều dùng kiệu nhỏ, chỉ là hôm nay khách mời thực sự rất

nhiều...



Ngụ ý là Từ phủ các ngươi còn chưa đủ tư cách ngồi kiệu ở Quốc công phủ. Ở trường hợp giới quyền quý tập hợp như hôm nay, trượng phu Từ Hàn thị

chỉ là Lại Bộ Thị Lang, đương nhiên không dám lên mặt, nghe vậy vội vàng khiêm tốn vài câu. Nàng nhìn Từ Xán Xán và Từ Nghi Liên phía sau, phát

hiện Từ Xán Xán trông thì mảnh mai, nhưng ngoại trừ khuôn mặt nhỏ nhắn

lấm tấm mồ hôi thoạt nhìn càng thêm kiều diễm, ngoài ra cũng không có

việc gì, mà con gái Từ Nghi Liên của mình bởi vì thời gian dài đều ở

khuê phòng, chưa bao giờ đi bộ dài như vậy, đã hơi lảo đảo, son phấn

trên mặt cũng bị mồ hôi làm cho rối loạn. Từ Hàn thị nháy mắt với Mai

Tuyết, Mai Tuyết theo nàng nhiều năm, lập tức hiểu ý, lấy một hà bao

tiến lên kéo bà tử, cười nói:



- Ma ma, nô tỳ mệt quá không đi được nữa, xin ma ma cho nô tỳ nghỉ ngơi một chút cho khỏe ạ?



Bà tử âm thầm cân nhắc trọng lượng hà bao, rất thoả mãn, vẻ mặt tươi

cười dùng ống tay áo phủi một chiếc ghế bên cạnh hành lang, mời Từ Hàn

thị ngồi xuống. Từ Hàn thị mỉm cười khiêm tốn nhưng không ngồi xuống

ngay. Mai Tuyết lấy ba tấm đệm lót từ trong bọc hành lý ra, trải lên

trên ghế, lúc này Từ Hàn thị mới ngồi xuống. Từ Xán Xán chờ Từ Nghi Liên ngồi xuống xong sau đó cũng ngồi xuống.



Lưu Huỳnh lấy hộp trang điểm ra, cấp tốc sửa soạn lại cho Từ Nghi Liên;

Bích Vân nhìn mặt Từ Xán Xán một chút, không thấy có chỗ nào cần trang

điểm lại — Từ Xán Xán đã lấy khăn lụa của mình lau mồ hôi. Mai Tuyết bèn lấy ấm da trâu rót cho mỗi người một chén nước. Bà tử tìm đề tài nói
miệng nhất, cười nói:



- Thật ra vị Từ cô nương này với Bát đệ đúng là một đôi đấy!



Đại cô nương Phó Lan Anh trừng mắt nhìn Tam muội, thấp giọng nói:



- Từ cô nương là vào cung tuyển tú!



Phó Cúc Anh mới không sợ đại tỷ, cười cợt nhìn Từ Xán Xán. Mọi người

thấy Từ Xán Xán đẹp như tiên nữ, lại nghĩ tới Phó Dư Sâm cũng đẹp như

ngọc, đều thấy hai người thực sự là trời sinh một đôi, không khỏi đều nở nụ cười. Lại nghĩ đến Từ cô nương muốn vào cung tuyển tú, tất cả mọi

người đều thấy hơi đáng tiếc. Trên mặt Phó phu nhân mỉm cười, nhưng

trong mắt lại không có ý cười. Nàng rút xuống một cây trâm phượng hoàng

bằng vàng từ trên đầu cài lên búi tóc Từ Xán Xán, nắm tay Từ Xán Xán

nói:



- Ta vừa nhìn vị Từ cô nương này đã yêu thích, đây là duyên phận trời sinh đấy!



Từ Xán Xán được khen ngợi vội vàng hành lễ cảm ơn. Trong chính đường

đang náo nhiệt, bên ngoài truyền đến âm thanh nha hoàn bẩm báo:



- Công tử đến!



Thấy Phó Dư Sâm sắp đến, các cô nương trong chính đường đều hơi bối

rối, Phó Lục cô nương và Phó Thất cô nương vội vàng ra khỏi hàng dẫn

theo những vị cô nương chưa gả rời khỏi chính đường, chuẩn bị từ cửa nhỏ đi tới Hồng Phong cư. Không ngờ mới ra khỏi chính đường đã gặp Phó Dư

Sâm. Hôm nay Phó Dư Sâm mặc áo lụa màu trắng và áo dài màu xanh da trời, đầu đội khăn màu đen, mắt phượng thâm thúy, khuôn mặt trong trẻo nhưng

lạnh lùng, cả người anh tuấn nho nhã như từ giữa ánh trăng đi ra, nhìn

thấy các cô nương cũng không háo sắc như trong truyền thuyết mà chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, trực tiếp vào chính đường.



Các vị cô nương đều nghĩ Phó Dư Sâm đang nhìn mình, tâm hồn thiếu nữ

không khỏi rung động, nhìn lưng áo màu xanh da trời của Phó Dư Sâm, lại

nhìn Từ Xán Xán mặc áo lụa thêu hoa ngọc lan và váy có trăm nếp gấp như

đuôi phượng hoàng màu xanh biếc, nhớ tới lời Phó Tam cô nương Phó Cúc

Anh nói “thật ra vị Từ cô nương này và Bát đệ đúng là một đôi”, lại nhìn lại, thấy hai gò má Từ Xán Xán phiếm hồng, trong lòng không khỏi ghen

tuông. Từ Xán Xán vẫn trầm mặc. Mới vừa rồi Phó Dư Sâm đi tới, mắt

phượng thoáng nhìn, giống như đã thấy nàng trong đám người, lúc bốn mắt

chạm nhau, trái tim nàng đập thình thịch, vội vàng cúi đầu.