Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 17 : Cùng chén

Ngày đăng: 14:23 30/04/20


Các vị tiểu thư khuê các theo Phó Lục tiểu thư và Phó Thất tiểu thư nối

đuôi nhau vào Hồng Phong cư. Hồng Phong cư trồng đầy cây phong, nhưng

chưa tới mùa lá phong chuyển thành màu đỏ, khắp nơi vẫn toàn màu xanh

biếc, bảy cây phong xanh biếc trồng xung quanh một tòa tiểu lâu, nhìn

đẹp như một bức tranh Tây Dương. Từ Xán Xán rất thích Hồng Phong cư, đi

phía sau Từ Nghi Liên cũng không nhịn được cứ nhìn mãi, trong mắt tràn

đầy hâm mộ. Từ Nghi Liên đi hơi chậm lại, ngang hàng với Từ Xán Xán,

trên mặt cười cười, khẽ nói:



- Định Quốc Công phủ rất đẹp phải không?



Từ Xán Xán gật đầu. Từ Nghi Liên lại cười nói:



- Trong cung còn đẹp hơn nữa cơ!



Từ Xán Xán: “...”



Không nghĩ tới Từ Nghi Liên luôn luôn cổ hủ cũng có lúc hoạt bát như thế. Yến hội đã chuẩn bị xong từ lâu, tất cả nha hoàn hầu hạ đều mặc y phục đỏ

tươi. Cô nương có thể tới Định Quốc Công phủ tham gia yến hội đều xuất

thân hiển quý, ít nhiều cũng quen biết nhau, vì vậy rất nhanh liền chia

ra thành từng nhóm. Từ Nghi Liên tạm thời không gia nhập bất cứ nhóm

nào, mà chỉ xem hoa hồng bên ngoài tiểu lâu với Từ Xán Xán. Phía sau

truyền đến một tiếng “Liên tỷ tỷ”, Từ Xán Xán vội vàng xoay người nhìn,

phát hiện là ba thiếu nữ y phục hoa lệ. Những thiếu nữ này... làm như

không nhìn thấy Từ Xán Xán mà chỉ thấy mỗi Từ Nghi Liên:



- Liên tỷ tỷ, bọn muội đang chờ tỷ đấy!



- Mẫn Vinh, Vân Vinh, A Mỹ!



Từ Nghi Liên mỉm cười đi tới. Ba thiếu nữ vây quanh Từ Nghi Liên đi vào

bên trong lầu. Hình như Từ Nghi Liên đã quên mất Từ Xán Xán, đi theo mấy biểu muội, cũng không quay đầu lại. Từ Xán Xán sợ nhất là bị người khác cô lập, bởi vậy mặt dày theo sát Từ Nghi Liên. Từ Nghi Liên và ba biểu

muội ngồi xuống bên cạnh bàn vuông đã chuẩn bị trước, Từ Xán Xán đang

muốn ngồi xuống bên cạnh biểu muội Từ Nghi Liên, lại nghe thấy Từ Nghi

Liên gọi nàng:



- Nhị tỷ tỷ, qua bên này ngồi đi!



Từ Xán Xán ngồi xuống bên cạnh Từ Nghi Liên. Ba cô nương Hàn gia vẫn giả vờ không nhìn thấy Từ Xán Xán, chỉ nói chuyện với Từ Nghi Liên. Từ Xán

Xán ở một bên mỉm cười lắng nghe, giống như quen biết các nàng đã lâu.
phủ phú khả địch quốc, nhưng nàng lại thích chiếm tiện nghi của người

khác.



Từ Xán Xán cũng cười:



- Phó Thất cô nương thật xinh đẹp!



Phó Thất cô nương mắt to cằm nhọn, da thịt trắng nõn, mũi cao thẳng,

cũng là một mỹ nhân, đứng cùng một chỗ với Phó Lục cô nương, quả thực

không giống tỷ muội ruột thịt. Từ Nghi Liên khẽ vuốt cằm, kéo Từ Xán Xán đi trên đường mòn. Từ Xán Xán hơi khát nước, bảo Bích Vân lấy trà cho

nàng. Bích Vân quay lại rất nhanh, dùng khay bưng hai tách trà màu trắng có nắp cho Từ Nghi Liên và Từ Xán Xán mỗi người một chén. Từ Xán Xán

vừa mở nắp tách trà đã phát hiện bên trong là trà Phổ Nhị, nàng nhấp một ngụm, thấy nước vừa ấm, không khỏi cười nói:



- Bích vân, ngươi thật lợi hại!



Bích vân được khen, mặt cũng đỏ lên. Từ Nghi Liên và Từ Xán Xán bưng

tách trà có nắp đi về phía trước, vừa mới bước qua cửa nhỏ vào Lô Tuyết

am, trước mặt đã thấy một đám mỹ nhân trang điểm xinh đẹp vây quanh một

người nam tử, không biết đang làm gì. Từ Nghi Liên liếc mắt nhìn, ghé

sát vào Từ Xán Xán thấp giọng nói:



- Là cơ thiếp của Phó Dư Sâm!



Từ Xán Xán cả kinh, không khỏi nhìn sang. Đám mỹ nhân ngươi một câu, ta

một câu “Công tử, người làm sao vậy”, “Công tử thiếp sợ lắm” “Công tử,

thiếp đỡ người vào nhà”, lại không ai chịu rời khỏi Phó Dư Sâm đang nôn

mửa. Một trận gió mang theo mùi thơm bay tới, mùi hương hòa lẫn mùi rượu làm Từ Xán Xán lập tức “hắt xì” một tiếng. Nam tử bị vây quanh nghe

được âm thanh liền che miệng đứng thẳng, thân hình cao hơn mọi người

khiến Từ Xán Xán lập tức nhận ra —— Phó Dư Sâm. Lúc này Phó Dư Sâm đã

đổi lại một bộ áo dài màu trắng, trên vòng eo tinh tế thắt một chiếc đai lưng màu đen, trên đầu đội quan ngọc, thoạt nhìn rất đẹp. Từ Xán Xán

sững sờ nhìn Phó Dư Sâm. Mắt phượng sâu thẳm của Phó Dư Sâm nhìn tách

trà có nắp trong tay Từ Xán Xán. Một lát sau, Phó Dư Sâm bước tới, cầm

tách trà có nắp bằng sứ trắng trong tay Từ Xán Xán, hắn uống một ngụm

trà súc miệng, vẫn cảm thấy trong miệng hình như còn mùi lạ, liền súc

thêm vài lần nữa, cuối cùng uống hết chỗ trà còn sót lại trong tách trà

có nắp. Hai bên trái phải vây quanh không ít người, tất cả đều là nữ, đôi mắt trông mong nhìn Phó Dư Sâm uống trà súc miệng, mỹ nam nôn mửa cũng là mỹ

nam! Phó Dư Sâm làm như không có chuyện gì, đưa tách trà có nắp cho Từ

Xán Xán, tạ lễ đơn giản xong lập tức xoay người rời đi.