Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 18 : Tim đập

Ngày đăng: 14:23 30/04/20


Hai tay Từ Xán Xán đón lấy tách trà có nắp trống không, lại cúi đầu xuống,

không nghe theo tiếng lòng mà nhìn bóng lưng Phó Dư Sâm. Nhóm cơ thiếp

của Phó Dư Sâm thấy hắn rời đi, đầu tiên là yên tĩnh trong chốc lát

nhưng ngay sau đó lại lập tức duyên dáng đuổi theo, gọi to:



- Công tử.



Từ Nghi Liên nhìn bóng lưng Phó Dư Sâm biến mất giữa những khóm hoa và

cây cảnh rậm rạp, tách trà có nắp bằng đồ sứ trắng đang bưng trong tay

trở nên nặng trĩu, nặng đến nỗi không thể bưng nổi bằng một tay. Nàng

dùng hai tay bưng tách trà, cảm thấy trái tim giống như bị kim đâm—— vì

sao trong tay nàng và Từ Xán Xán đều bưng tách trà, Phó Dư Sâm lại chỉ

nhìn thấy mỗi Từ Xán Xán? Lẽ nào nam tử đều thích sắc đẹp, không thích

đức hạnh như thế? Trong nháy mắt này, những lời giáo dục phụ dung phụ

đức của mẫu thân từ xưa tới nay trong lòng nàng bắt đầu dao động.



Các tiểu thư khuê các có mặt ở đây tận mắt chứng kiến động tác thân mật

giữa mỹ thiếu niên Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán, đầu tiên là kinh ngạc, sau

đó bắt đầu khinh bỉ, sau lại bắt đầu nghi hoặc: quan hệ giữa Từ Xán Xán

và Phó công tử là như thế nào? Tuy rằng trong lòng chúng khuê tú kinh

ngạc, nhưng không ai biểu hiện ra ngoài, cũng sẽ không có người nào trực tiếp hỏi Từ Xán Xán. Lúc này Từ Xán Xán cũng không chú ý tới phản ứng

của mọi người xung quanh, nàng đang cố gắng đè nén bản thân, vì Phó Dư

Sâm uống trà mà tim đang đập rộn lên. Nàng ngẩng đầu nhìn nhóm cơ thiếp

của Phó Dư Sâm nhanh nhẹn rời đi, tự an ủi: Ngươi cho là Phó Dư Sâm đối

với ngươi có cảm tình đặc biệt gì cơ chứ? Ngươi không nhìn thấy đám oanh oanh yến yến kia của hắn à...Nhưng, nghĩ đến tình hình vừa rồi, Từ Xán

Xán vẫn còn đau lòng hắn phải chịu đựng nôn mửa như thế, dạ dày nhất

định không dễ chịu, mà ở chỗ mình lại có thuốc viên bằng hương liệu rất

tốt cho dạ dày...Rốt cục đè nén tưởng niệm trong lòng xuống, Từ Xán Xán

đưa tách trà có nắp cho Bích Vân đi theo sau lưng:


- Tổ mẫu, ngày hôm nay con mệt quá, con muốn về nghỉ ngơi ạ!



Lão thái thái trừng mắt, vừa muốn tức giận, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Từ Xán Xán vì chảy mồ hôi mà trong suốt như ngọc, nghĩ đến tiền đồ như hoa gấm của Từ Xán Xán trong thời gian tới, tiếng quát ra đến miệng lại cố

gắng nuốt xuống, nhưng không thể chỉ cho mỗi Từ Xán Xán đi nghỉ được,

đành phải nhìn về phía Từ Hàn thị miễn cưỡng cười nói:



- Xán xán mệt mỏi rồi, cũng là lão bà ta lo lắng không chu đáo, con dâu cả sao không nhắc nhở ta? Đều trở lại nghỉ ngơi đi!



Đợi Từ Hàn thị, Từ Nghi Liên và Từ Nghi Bằng đi hết, lúc này Từ Xán Xán

mới hành lễ với tổ mẫu trở về phòng phía Tây. Bích vân đến phòng bếp lấy nước nóng. Tiểu Hương ở nhà một mình cả ngày, vừa tháo trâm cài, đồ

trang sức cho Từ Xán Xán, vừa thì thầm hỏi liên tục:



- Cô nương, đến Quốc công phủ chơi vui không? Có chuyện gì thú vị

không? Bảy cô nương của Quốc công phủ có phải đều đẹp như tiên nữ

không...



Từ Xán Xán một bụng tâm sự, trầm mặc nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương của mình, mặc Tiểu Hương tự quyết định. Một lát sau, nàng mới bảo Tiểu Hương:



- Lấy nước đến đây đi!



Lúc này Tiểu Hương đã tháo xong đồ trang sức, đang giúp nàng chải tóc, nghe vậy nhân tiện nói:



- Nô tỳ nghĩ cô nương đi tham gia yến hội, ăn nhiều thứ có dầu mỡ, tính toán thời gian pha cho cô nương một ấm trà Phổ Nhị đấy!



Nghe thấy chữ trà Phổ Nhị, Từ Xán Xán lại nhớ đến một màn phát sinh

trong vườn hoa ở Lô Tuyết am, mặt lập tức đỏ bừng. Tiểu Hương bưng một

ly trà đến, thấy Từ Xán Xán ngây người, mặt đỏ nhìn gương, thực là đẹp

như hoa đào.