Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 39 : Trọng hoa cung băng hà

Ngày đăng: 14:23 30/04/20


Editor: Buingan1209



Phó Liễu Phó Quế khẩn trương đứng trong nội thất, đôi mắt trông mong

nhìn Từ Thuận Hòa đang cầm dao bạc trích máu từ cổ họng của công tử, làm công tử chảy mồ hôi. Từ Thuận Hòa dùng dao bạc cắt ở cổ họng Phó Dư Sâm tám nhát, lúc này mới bảo Phó Liễu bưng chén thuốc trên bàn con tới:



- Trước hết súc miệng đã!



Nhìn công tử khạc ra máu theo nước thuốc, tay Phó Liễu bưng chén cũng

run lên. Phó Dư Sâm lại nằm trên tháp, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Trên

mặt Từ Thuận Hòa mang nụ cười ấm áp, xoay người nhìn Phó Liễu:



- Về cơ bản thân thể Đoàn luyện đại nhân vốn đã suy nhược rất sâu, dùng thuốc và kim châm cứu cùng trị liệu mới có tác dụng, may mà Từ mỗ vừa

lúc ở biện kinh đấy!



Gương mặt Phó Liễu Phó Quế cảm động đến rơi nước mắt khom lưng hành lễ:



- Đa tạ Từ đại phu!



Thật không nghĩ tới cha Từ cô nương y thuật lại lợi hại như vậy! Không

chỉ cảm tạ Từ đại phu, trong lòng Phó Liễu Phó Quế đồng thời cũng cảm

kích Từ Xán Xán: Không biết Từ cô nương làm sao làm được, lúc Từ đại phu thi châm xong công tử còn chưa tỉnh, Từ cô nương đi vào một lúc công tử đã tỉnh ngay, cái này chẳng lẽ là sức mạnh của tình yêu? Nhìn vẻ mặt

Phó Liễu Phó Quế có vẻ hơi kích động, Từ Thuận Hòa giống như thấy được

đống vàng đang vẫy gọi ông, trên mặt cười càng thêm thân thiết:



- Bệnh của công tử còn rất nặng, Từ mỗ lại kê thêm thuốc uống, phải trị liệu sáu ngày mới khỏi hẳn được!



Ông xoay người nhìn gương mặt mặc dù bệnh tật nhưng vẫn tinh xảo của Phó Dư Sâm, cười nói:



- Căn cứ vào tình huống của Đoàn luyện đại nhân, Từ mỗ có một kiến nghị nho nhỏ! Nam nhân ấy mà, cần phải giải quyết nhu cầu,



Từ Thuận Hòa cười cực kỳ hèn mọn:



- Không bằng chờ Đoàn luyện đại nhân khỏi triệt để rồi, hãy chọn mấy

người mỹ tỳ ở bên hầu hạ, chỉ cần không chìm đắm quá là được, Đoàn luyện đại nhân sẽ thần thanh khí sảng mỗi ngày…



Phó Dư Sâm nhắm mắt dưỡng thần: “...”



Phó Liễu Phó Quế luôn luôn trầm ổn cũng ngẩn ngưởi: Từ đại phu, ngài có

thật là phụ thân của Từ cô nương không hả? Từ Thuận Hòa nghĩ đến mình

sắp mua được cho Xán Xán một viên hồng ngọc lớn như quả anh đào làm đồ

trang sức thì cảm thấy trong lòng hết sức thỏa mãn, dứt khoát dùng lửa

nung dao bạc, sau đó lại dùng khăn lụa sạch chấm rượu xoa xoa, lúc này

mới gói kỹ thu vào. Ông làm những việc này cũng là vì muốn cho bệnh nhân yên tâm mà thôi!



- Hãy tìm một người đi giúp ta nấu thuốc đi!


Phó Dư Sâm không nói gì. Phó Liễu bước lên phía trước hành lễ:



- Bẩm Quốc công gia, công tử vừa được đại phu dùng dao trích cổ họng, giờ còn chưa thể nói chuyện ạ!



Thê tử còn ở một bên, Phó Vân Chương cũng không nói thêm gì nữa, kéo tay Phó Dư Sâm cầm một lát, lúc này mới nói:



- Cha đi tắm thay y phục, lát nữa còn phải tiến cung gặp vua...



Cho tới bây giờ Phó phu nhân ở trước mặt trượng phu cũng sẽ không tận

lực biểu hiện quan tâm thân thiết, mà là nhàn nhạt bảo trì khoảng cách,

thấy thế thản nhiên nói:



- Quốc công gia, thời gian không còn sớm nữa!



Phó Vân Chương đáp ứng một tiếng xong đứng dậy cùng bà ta đi ra ngoài.

Bị Thánh thượng tuyên trở về từ nơi đóng quân, kỳ thực Phó Vân Chương

hẳn là phải tiến cung trước, chỉ là bởi vì lo lắng Phó Dư Sâm, vội vã về Quốc công phủ trước. Hai phu phụ chuẩn bị cùng nhau tiến cung, Phó Vân

Chương đi gặp Vĩnh Yên đế, Phó phu nhân đi gặp Thư Hoàng hậu.



Thường Liễu vội vàng ngừng xe ngựa trước cửa nhà. Trước tiên Từ Xán Xán

không vội xuống xe ngay, mà là cách cửa sổ hỏi Thường Liễu:



- Thường nhị ca, cha ta về nhà chưa?



Thường Liễu quay đầu lại cười nói:



- Mấy ngày nay sư phụ sợ là không về được, ta đã đến Quốc công phủ rồi nhưng không thể đi vào, cũng không thể nhìn thấy sư phụ!



Từ Xán Xán vội vàng hỏi một câu:



- Người bệnh nhân kia hôm nay ra sao rồi?



- Đã không sao nữa rồi.



Thường Liễu hạ giọng,



- Sư phụ muốn kiếm nhiều bạc thêm chút, bởi vậy mới kéo dài đợt trị liệu của hắn!



Từ Xán Xán:... Cha thực sự là... yêu tiền hơn mệnh mà.



Phu phụ Định Quốc Công Phó Vân Chương còn chưa ra khỏi cung hồi phủ, cửa cung đã mở rộng truyền tới từng tiếng từng tiếng chuông tang báo Hoàng

thái tử băng hà.