Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 40 : Khóc nức nở trong điện phúc yên

Ngày đăng: 14:23 30/04/20


Editor: Buingan1209



Đêm khuya Phó Dư Sâm đòi tiến cung, giao cho mưu sĩ của chàng là Lương

Khánh Hạ và Tằng Ngọc Pha xử lý mọi chuyện trong Trúc Thanh viện, Lương

Khánh Hạ chủ sự, Tằng Ngọc Pha hỗ trợ. Phó Dư Sâm mang theo Phó Liễu

ngồi kiệu vào cung. Đại thái giám Hoàng Lang và vài thái giám nữa ra đón bên ngoài Tây Hoa môn. Hắn kính cẩn hành lễ với Phó Dư Sâm, ân cần tự

mình cuốn màn kiệu lên cho chàng. Tuy Phó Dư Sâm đang ngồi nghiêm nghị

trong kiệu nhưng sắc mặt tái nhợt trong suốt, trên khuôn mặt tinh xảo

thường ngày hôm nay hiện lên vẻ bệnh tật, nhìn qua tưởng chừng lung lay

sắp đổ. Hoàng Lang liếc mắt sang hai bên, thái giám đi theo hắn và thái giám nâng kiệu cho Phó Dư Sâm lui về sau vài bước. Hắn tiến đến trước

kiệu, khom người nhỏ giọng nói:



- Quan gia coi chừng di thể tiên Thái tử không cho người nào động vào,

thế gian này sợ là chỉ có Đoàn luyện mới có khả năng khuyên quan gia

thôi!



Phó Dư Sâm khẽ vuốt cằm, cũng không mở miệng. Chàng còn muốn bảo tồn

thực lực để đến cung Trọng Hoa nữa! Cho dù là Phó Đoàn luyện sinh bệnh

không thể nói chuyện, nhưng cũng là người thừa kế ngôi vị hoàng đế Đại

Lương. Hoàng Lang càng thân thiết cung kính với chàng hơn xưa vài phần,

biết chàng cố gắng chống đỡ thân thể bệnh tật tiến cung, vì vậy thức

thời không nói nhảm nữa, dẫn cỗ kiệu đi tới cung Trọng Hoa —— mấy ngày

nay Vĩnh Yên đế đều nghỉ ở cung Trọng Hoa của Thái tử, Thái tử băng hà,

thoáng cái ông đã suy sụp hẳn.



Cỗ kiệu của Phó Dư Sâm ngừng lại bên ngoài cửa cung Trọng Hoa, Phó Dư

Sâm ngồi trong kiệu, dõi mắt nhìn lại, ngoài cung Trọng Hoa treo đầy đèn lồng trắng, tang lễ của Thái tử đã bắt đầu. Chính điện Phúc Yên trong

cung Trọng Hoa rất yên tĩnh, gió đêm từ cửa điện thổi vào làm lụa trắng

bay phất phơ, nến màu trắng xếp thành hàng bị gió thổi ngã trái ngã phải lúc sáng lúc tối, làm cho đại điện vốn rộng rãi tăng thêm vài phần quỷ

dị lạnh lẽo. Thái tử lẳng lặng nằm trên tháp thấp thoáng lụa trắng, mặc

trên người trung y đang đắp áo ngủ bằng gấm, còn chưa liệm. Vĩnh Yên đế

ngã ngồi trước tháp, nhìn chằm chằm khuôn mặt khô gầy cứng đờ của Thái

tử. Hoàng Lang đỡ Phó Dư Sâm đi tới trước người Vĩnh Yên đế sau đó im

lặng lui xuống. Vĩnh Yên đế nhìn chằm chằm vào mặt Thái tử, tựa như

không hay biết Phó Dư Sâm đã đến. Phó Dư Sâm cố gắng hành lễ, quỳ gối

trước Vĩnh Yên đế, ôm lấy đầu gối Vĩnh Yên đế, nghẹn ngào nói:
(1): Là hai câu thơ trong bài “ Nghĩ vãn ca từ kỳ 3” của Đào Tiềm.



Dịch thơ: Thân thuộc còn xót xa



Người dưng đà vui vẻ



Nhưng cho dù là nàng, nàng cũng không cảm thấy bi thương chút nào, có

chăng chỉ là kỳ vọng đối với tương lai của Phó Dư Sâm. Có thể nàng và

Phó Dư Sâm không có tương lai nhưng nàng vẫn mong muốn địa vị của chàng

sẽ càng ngày càng cao, mong muốn chàng có thể thực hiện hoài bão của

mình! Từ Xán Xán đang nghĩ ngợi tâm sự, chợt nghe Thường Liễu “Du” một

tiếng quát ngựa, xe ngựa lập tức ngừng lại. Từ Xán Xán phản ứng rất

nhanh, nàng với Bích Vân cùng nhau lấy tay chống vách xe trước mặt mới

không bị đụng vào!



- Thường nhị ca, làm sao vậy?



Bích Vân vội hỏi lái xe Thường Liễu.



- Có người cản đường chúng ta!



Thường Liễu đáp xong bèn nhảy xuống xe, đến nói chuyện với phu xe điều

khiển chiếc xe ngựa to đang ngăn phía trước. Xuyên qua cửa sổ xe Từ Xán

Xán nhìn ra bên ngoài, phát hiện phía trước có một chiếc xe ngựa hoa lệ

chận kín lối đi, mà người phu xe này mày rậm mắt to, trên đầu đội khăn,

mặc trang phục cưỡi ngựa màu trắng, một bộ dáng công tử quần áo lụa là

điển hình ở biện kinh, cười hì hì nhìn bên này, cũng không để ý đến

Thường Liễu đang nói chuyện với hắn.



- Người này rốt cuộc là ai? Hình như đã gặp ở nơi nào rồi thì phải?



Từ Xán Xán nghĩ ngợi. Rất nhanh nàng đã nhớ ra người này là ai rồi! Thư

tứ! Người đã từng đùa giỡn Từ Nghi Đồng và nàng! Lúc này Thư tứ đã nhảy

xuống xe ngựa, đẩy Thường Liễu ra đi tới bên này.