Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 19 : Nụ hôn đầu tiên
Ngày đăng: 19:56 19/04/20
Đã vào đầu tháng tám, ban ngày tuy nóng
bức, nhưng ban đêm lại mát mẻ. Một cơn gió đêm thổi qua, Hàn Anh cảm
thấy có chút lạnh, liền kéo cái mũ trùm lên đầu, đồng thời khép lại áo
choàng, lúc này mới theo sát Phó Bình đi đến đại doanh.
Tẩy Xuân cũng khoác áo choàng đen theo sát phía sau nàng.
Đến cổng đại doanh, Phó Bình lấy ra lệnh bài để lính gác kiểm tra, sau đó dẫn Hàn Anh cùng Tẩy Xuân đi vào.
Một tòa lều vải màu trắng yên tĩnh trong gió đêm, vài con sâu nhỏ trong
bụi cỏ phía dưới lều vải không biết mệt mỏi phát ra âm thanh sột soạt,
trên chạc cây cách đó không xa cũng truyền đến một hai tiếng kêu của mèo đêm, làm cho màn đêm yên tĩnh tăng thêm vài phần lạnh lẽo.
Lá gan Hàn Anh rất nhỏ, sức tưởng tượng lại phong phú, rất nhanh liền có chút kinh sợ, không tự chủ được liền theo sát Phó Bình, sợ gặp phải
chuyện gì không tốt.
Phó Bình đã nhận ra sợ hãi của nàng, liền nhẹ giọng trấn an nói: “Cô
nương, trong quân doanh tất cả đều là nam tử, dương khí rất nặng, người
không cần e ngại!”
Hàn Anh: “...” Hà tất phải nói trắng ra như vậy...
Tẩy Xuân nở nụ cười: “Cô nương, đúng vậy đó, có cô gia ở trong quân doanh, người sợ cái gì?”
Hàn Anh: “... Hai ngươi từ khi nào thì bắt đầu về cùng một phe?”
Tẩy Xuân nghe vậy thì nở nụ cười.
Vừa đi vừa nói chuyện, lều lớn của Phó Tạ đã gần ngay trước mắt.
Đứng trước hàng rào, bên ngoài lều lớn là hai vệ binh mặc áo giáp chỉnh
tề cầm ngân thương, bên trong hàng rào là Phó Tĩnh, Phó An cùng hai
người mặc áo choàng.
Phó Tĩnh thấy Phó Bình dẫn theo hai người mặc áo choàng tới đây, liền nghênh đón, thấp giọng nói: “Đã trễ thế này, có việc gì?”
Phó Bình sáp đến hạ giọng nói: “Hàn cô nương có việc gấp cần gặp công tử.”
Phó Tĩnh sững sờ, nhìn thoáng qua sau lưng Phó Bình.
Hàn Anh đẩy cái mũ che hơn phân nửa khuôn mặt ra, để lộ ra một gương mặt mềm mại đáng yêu, còn mỉm cười với Phó Tĩnh.
Trên cột gỗ bên trong hàng rào treo một cái đèn lồng, ngọn đèn vừa vặn
chiếu vào trên mặt Hàn anh, Phó Tĩnh bất ngờ nhìn thoáng qua, cảm thấy
tim đập có chút nhanh hơn, vội vàng dời đi ánh mắt, chắp tay hành lễ
nói: “Công tử đang có khách, xin cô nương đợi một lát.”
Hàn Anh nhẹ nhàng nói một tiếng “Được”, sau đó im lặng đứng chờ.
Từ trong lều lớn chỉ lộ ra một ngọn đèn, bên trong rất yên tĩnh không có một giọng nói nào truyền ra, Hàn Anh đợi có chút nóng vội, nghe được
bên trong truyền đến giọng nói của Phó Tạ: “Phó Tĩnh, tiễn khách.”
“Được.”
Hàn Anh cho rằng Phó Tạ ngại nàng không biết xấu hổ, cho nên mặt trướng
đến đỏ bừng, cũng không dám ngẩng đầu lên, giống như cô vợ nhỏ đi theo
sau lưng Phó Tạ, ai biết Phó Tạ đột nhiên ngừng lại, kết quả đầu Hàn Anh đụng về phía trước, cái mũi đâm vào trên lưng Phó Tạ, lúc này vừa đau
vừa xót, không khỏi kêu lên một tiếng.
Trong nội tâm nàng lại ủy khuất, nước mắt nhịn không được liền rơi xuống.
Phó Tạ xoay người thấy nàng rơi lệ, trong lòng bỗng thấy trống rỗng, muốn ôm Hàn Anh, thế nhưng cuối cùng vẫn rụt tay về.
Hàn Anh cảm thấy khó chịu, nước mắt lập tức rơi nhanh hơn, dần dần khóc ra thành tiếng.
Phó Tạ đau lòng, giơ tay nắm cái cằm Hàn Anh, cúi đầu hôn xuống, ngăn chặn tiếng khóc Hàn Anh.
Đây là nụ hôn đầu của hắn, tuy rằng kích động muôn phần, chỉ biết dán
chặt lấy môi Hàn Anh, không biết kế tiếp nên làm cái gì. Môi Hàn Anh mềm mại, hương vị lại ngọt ngào, làm hắn khó có thể dứt ra, dần dần có chút cuồng loạn, bắt đầu trằn trọc gặm cắn.
Hàn Anh bị hắn hôn đến nhũn ra, cả người bị Phó Tạ ôm chặt, dán lên trên người của hắn.
“Cô nương “ một hồi gió mát thổi vào, mành cửa bị xốc lên, giọng nói Tẩy Xuân vừa mới phát ra liền nuốt trở vào, nàng bảo trì tư thế đứng xốc
mành cửa, cứng ngắc không nhúc nhích.
Phó Bình lanh lợi đi theo đằng sau Tẩy Xuân kéo Tẩy Xuân ra ngoài.
Mành cửa lại rơi xuống.
Phó Tạ cùng Hàn Anh sớm đã tách ra, lúng túng đứng ở đó, trên mặt đỏ bừng.
Thấy bờ môi Hàn Anh bị mình cắn sưng lên, Phó Tạ có chút đau lòng, lại
có chút đắc ý, còn có chút thẹn thùng nói không nên lời, không nói lời
nào mà giúp Hàn Anh đội cái mũ lên, sau đó nắm tay Hàn Anh: “Đi thôi!”
Tẩy Xuân theo đám người Phó Bình xa xa theo ở phía sau, một chút giọng
nói cũng không dám phát ra, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại, sợ Phó Tạ phát hiện sự hiện hữu của nàng mà giết người diệt khẩu.
Hàn Anh ở màn trong phát ra tiếng khóc bị nàng nghe được, Tẩy Xuân sốt
ruột muôn phần, lúc này mới không quan tâm mà xông vào, không ngờ đến
lại nhìn thấy cô gia hôn cô nương...
Nghĩ đến tận mắt chứng kiến hình ảnh kia, Tẩy Xuân lo lắng tính mạng của mình, lại cảm thấy cô gia cùng cô nương đều đẹp mắt, cho nên hình ảnh
hôn môi cũng cực kỳ đẹp mắt... Trái tim nho nhỏ của nàng thật sự bất ổn
mà.
Thấy công tử nắm tay Hàn cô nương đi vào viện, Phó Bình lúc này mới thấp giọng an ủi Tẩy Xuân: “Gặp chuyện như vậy, chỉ cần cầu xin cô nương các ngươi.”
Tẩy Xuân suy nghĩ một chút, thoáng cái hiểu rõ, không khỏi vừa mừng vừa sợ nhìn về phía Phó Bình.
Phó Bình không khỏi hé miệng cười cười, nhưng không đi theo vào.