Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 20 : Động tình
Ngày đăng: 19:56 19/04/20
Bởi vì trong lòng Từ ma ma đang lo lắng
cho Hàn Anh nên chỉ khoác tạm một tấm áo choàng hai lớp rồi đứng đợi ở
bên trong nhà chính, khi thấy Phó Tạ nắm tay Hàn Anh trở về mới yên lòng lại, quỳ gối hành lễ, để Phó Tạ cùng Hàn Anh đi vào.
Hàn Anh và Phó Tạ bước vào nhà chính, ngồi xuống giường gấm được ngăn cách bởi một cái bàn nhỏ.
Lưng Phó Tạ thẳng tắp, mặt không biểu tình ngồi trên giường gấm không hề nhìn Hàn Anh.
Hàn Anh nhớ tới một màn kia trong lều trướng, tim vẫn đập bịch bịch, bờ
môi Phó Tạ mềm mại ấm áp, xúc cảm dường như vẫn còn đâu đây, nàng không
kìm được sờ môi của mình.
Từ ma ma mỉm cười hành lễ: “Bên ngoài có nước lê chưng đường phèn và
nước trà, cô gia cùng cô nương muốn dùng nước lê hay nước trà?”
Hàn Anh liếc Phó Tạ, thấy hắn ngồi ngay ngắn tại chỗ dường như không có ý định trả lời, liền nói: “Cho con một ấm nước trà còn huynh ấy thì một
ly nước lê!”
Phó Tạ nghe vậy mắt phượng lưu chuyển nhìn về phía nàng.
Hàn Anh đợi Từ ma ma đi ra mới mỉm cười: “Giảm bớt hỏa khí của huynh.”
Khi Phó Tạ hôn nàng, thân thể dán chặt lấy nàng, nơi nào đó rõ ràng đã
có phản ứng...
Phó Tạ: “...” Hắn vừa nghe đã hiểu ý tứ trong lời nói của Hàn Anh, mặt liền đỏ lên.
Thấy Phó Tạ đỏ mặt xấu hổ như thế, Hàn Anh nổi hứng muốn trêu chọc,
bèn híp mắt cười với Phó Tạ, còn dùng ngón tay trắng nõn chọc chọc vào
gương mặt của mình: “Mặt bị đỏ rồi nhé!”
Mắt phượng Phó Tạ sáng lóng lánh, ngồi nghiêm chỉnh không thèm nhìn Hàn Anh nữa.
Hàn Anh đang muốn tiếp tục trêu chọc hắn, thấy Từ ma ma vào, lập tức im miệng không dám nói nữa.
Từ ma ma dùng khay bưng một ly nước lê chưng đường phèn và một ấm nước
trà đi vào, phân biệt mà dâng lên cho Hàn Anh cùng Phó Tạ.
Phó Tạ sau khi uống ly nước lê chưng đường phèn xong, dặn dò hai câu liền rời đi.
Hàn Anh nằm ở trên giường, thân thể tuy mệt nhưng đại não lại rất hưng
phấn, lật qua lật lại cả buổi vẫn không ngủ được, không biết quay qua
quay lại bao nhiêu lần mới mông lung ngủ say.
Trời vừa hừng đông, nàng đang mơ màng ngủ thì bị Từ ma ma đào từ trong chăn ra.
Từ ma ma vừa giúp nàng mặc quần áo vừa càu nhàu: “Cô nương, mau tỉnh lại! Dùng điểm tâm xong sẽ xuất phát đó!”
Sau khi Hàn Anh dùng nước lạnh rửa mặt xong thì bắt đầu tỉ mỉ trang
Còn chưa tới giữa trưa một đoàn người Phó Tạ đã chạy tới trấn Chu Tiên phía Tây Nam thành Biện Kinh.
Hàn Anh mơ mơ màng màng lên xe ngựa, uốn éo trong ngực Từ ma ma ngủ suốt đường đi, cuối cùng bị Từ ma ma lay tỉnh.
Từ ma ma để Hàn Anh dựa vào ngực mình, kêu Nhuận Thu chải đầu búi lại búi tóc một lần nữa.
Nhuận Thu cầm lấy gỗ đào nhẹ nhàng chải tóc dài cho Hàn Anh. Tóc Hàn Anh đen nhánh như thác nước rủ xuống, lại được thoa thêm hương hoa hồng
thanh nhã, mùi hương rất dễ chịu.
Tóc Hàn Anh quá nhạy cảm, cho nên rất nhanh liền thanh tỉnh lại, nhắm
mắt hồi tưởng lại, thấy Phó Tạ và Nhuận Thu cùng sờ tóc của nàng nhưng
cảm giác hoàn toàn khác nhau. Lúc Phó Tạ vuốt ve lọn tóc là nàng bắt đầu run lên, cuối cùng toàn thân tê dại, xương cốt bay bổng; Nhuận Thu cũng chải đầu nhưng nàng chẳng qua chỉ cảm thấy rất thoải mái, ngược lại
không có cảm giác gì...
Từ ma ma ôm cả người Hàn Anh, trong miệng càu nhàu: “Đã đến trấn Chu
Tiên, bên ngoài mơ hồ cũng có thể thấy thành Biện Kinh rồi, trong vòng
một canh giờ có thể đi đến trạm nghỉ chân cách Tây Môn mười dặm đường,
đến lúc đó sợ là không chỉ... mà cả Phó phu nhân phủ An quốc công sẽ
phái người tới đón, ngay cả lão thái thái, Nhị phu nhân của hầu phủ cũng sẽ phái người tới đây đón chúng ta! Cô nương tất nhiên phải chỉnh trang ngay ngắn, như thế mới có mặt mũi...”
Hàn Anh không khỏi nở nụ cười, nhắm mắt lại nói: “Ma ma, từ trấn Chu
Tiên đến kinh thành còn một đoạn nữa, Phó Tạ nhất định sẽ tìm một chỗ
nghỉ ngơi và dùng cơm trưa.”
Từ ma ma suy nghĩ một chút, cảm thấy Hàn Anh nói rất có đạo lý.
Quả thật cũng không lâu lắm đoàn xe ngừng lại trước trang viên lớn ngay
tại trấn Chu Tiên, xe ngựa Hàn Anh trực tiếp lái chạy vào trang viên,
chạy dọc theo đường hành lang phía đông, từ sườn đông chạy vào nội viện
cửa, cuối cùng ở trước vườn hoa ngừng lại.
Phó Tạ không có xuất hiện, chỉ chỉ thị Phó Trữ đứng ở ngoài xe ngựa
truyền lời dùm hắn. Trang viên này là sản nghiệp của mẫu thân đã qua
đời của Phó Tạ, bọn hắn ở chỗ này dùng cơm trưa và nghỉ ngơi mới đi
tiếp.
Xe ngựa còn chưa chạy vào vườn hoa, vẫn còn ngồi trong xe ngựa mà Hàn
Anh đã nghe thấy mùi hoa quế thấm vào ruột gan, đợi cửa xe mở ra, Hàn
Anh phát hiện giữa sân có trồng vài gốc cổ thụ hoa quế, phía trên nở đầy hoa quế, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa toàn bộ đình viện.
Phó Bình mang theo gã sai vặt bày ghế nhỏ, đợi Hàn Anh xuống xe.
Hàn Anh vừa được Tẩy Xuân cùng Nhuận Thu đỡ xuống xe, liền thấy một cô
nương trẻ tuổi, dung nhan thanh lệ mang theo hai nha hoàn chạy ra đón,
trên mặt nở nụ cười ấm áp: “Muội muội đến rồi!”