Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 32 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Theo như ngày thường, sau khi Hàn Anh đến Khánh Thọ Đường thỉnh an sẽ
ngồi lại một chút rồi rời đi ngay, hôm nay sau khi thỉnh an xong nàng
cũng chưa đi, mà ngồi lại với Thái phu nhân một lát.
Đợi Tam phu nhân Trâu thị dẫn theo Tam cô nương Hàn Diễm tới, Hàn Anh
mỉm cười hành lễ với Tam phu nhân, chào hỏi với Hàn Diễm, sau đó hỏi
Trâu thị: “Tam thẩm, Tam thúc con vào triều rồi sao?”
Trâu thị ôn hòa nói: “Tam thúc con ở nha môn... Con cũng biết đấy, không phải ngày nào cũng vào triều, hiện tại đang đọc sách trong thư phòng!”
Hàn Anh nghe vậy mừng rỡ: “Tam thẩm, con nhờ người một việc nhé!”
Trâu thị khẽ cười: “Chuyện gì?”
Hàn Anh biết rõ từ trước đến nay bà ấy luôn cẩn thận, không dễ dàng đồng ý, liền nói ngay vào điểm chính: “Hôm nay con muốn viết một bài sách
luận, thế nhưng lại không biết cách viết, muốn tìm Tam thúc mượn quyển
“Chân Trị chính khách” để tham khảo cách viết trong sách”. Ở trong Hầu
phủ này, người chăm chỉ đọc sách chỉ có Tam lão gia Hàn Ức thôi, quyển
sách này có lẽ chỗ Hàn Ức có.
Trâu thị nhẹ gật đầu, nói: “Con chờ một lát, ta cho người ta đến thư
phòng tìm Tam thúc con hỏi một chút, nếu có sẽ sai người đưa qua cho
con!”
Hàn Anh cười dịu dàng quỳ gối hành lễ: “Cảm ơn tam thẩm!”
Trâu thị cười vỗ vỗ tay nàng: “Người trong nhà, không cần phải khách
khí.” Nhị cô nương này thật là xinh đẹp, tựa như minh châu dưới ánh
trăng, toả ra ánh châu óng ánh, người khác căn bản không thể lấn át
được, quan trọng hơn là nàng rất hoạt nát, vừa nhìn liền khiến người ta
cảm thấy vui vẻ.
Nàng đảo mắt nhìn nhìn nữ nhi Hàn Diễm của mình, trong mắt hiện ra một
vòng suy nghĩ sâu xa, nụ cười cũng phai nhạt rất nhiều, trước kia Hàn
Anh không có ở Biện Kinh, hôm nay nàng đã trở về, nữ hài tử trong nhà đi ra ngoài lui tới giao tiếp, Hàn Anh lại chói mắt như vậy, Hàn Diễm nhất định sẽ ảm đạm rất nhiều...
Hàn Diễm cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, cần phải giúp đỡ lẫn nhau mới được...
Cũng may Hàn Anh đã có rể quý, hơn nữa rể quý lại là đương triều quốc
cữu gia, còn là điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ, có lẽ Hàn Diễm đi theo
cũng có thể hưởng ké một chút hào quang...
Hàn Anh nghe Trâu thị nói những lời này, thấy Nhị phu nhân Phương thị
còn chưa tới, không muốn đợi nữa bèn nói phải đi về thêu thùa may vá,
dẫn theo Tẩy Xuân và Sấu Đông trở về.
Trở lại tây viện, Hàn Anh cầm lấy quyển truyện lịch sử đọc một lát, Từ
ma ma liền cầm một chồng quần áo đi vào: “Cô nương, quần áo người làm
cho cô gia đã ủi xong rồi!”
Hàn Anh nhận quần áo, mở từng cái ra kiểm tra cẩn thận, để tránh có cái gì không ổn.
Nàng làm cho Phó Tạ ba bộ y phục, một bộ trường bào cổ tròn bằng gấm màu đen thêu hoa văn bằng chỉ bạc, một bộ trung y bạch la và một cái quần
lụa trắng, ba bộ quần áo này là nàng tự tay làm, còn có một đôi vớ lụa
trắng và một đôi giày da màu đen mà võ tướng hay mang là do Từ ma ma
giúp nàng làm.
Quần áo mới sờ rất thoải mái, bề mặt còn lưu lại mùi xà phòng nhạt và mùi vị của ánh mặt trời ôn hòa ấm áp, rất là dễ ngửi.
Từ ma ma cầm hai cái hộp gấm mới tới, sau khi để xuống thuận miệng hỏi một câu: “Cô nương, quần áo có cần xông hương không?”
hồng tụ thiêm hương, cũng không phải là thứ mà danh môn khuê tú chúng ta nên làm!”
Hàn Anh nghe vậy mỉm cười không nói gì.
Hàn Diễm cũng cười cười, không lên tiếng.
Hàn Linh cúi đầu suy nghĩ, trong lòng có ý nghĩ của mình. Nàng là do di
nương sinh, bởi vậy càng nhìn càng thông suốt, cảm thấy nếu như thê tử
có thể đọc sách viết chữ ngâm thơ vẽ tranh, tương lai có thể cùng trượng phu hồng tụ thiêm hương, ngược lại có thể làm cho trượng phu bớt lấy
thiếp nạp tỳ, chỉ là Nhị tỷ tỷ còn chưa có gả đi, Nhị tỷ phu đã coi
trọng như vậy, không biết là tốt hay xấu.
Thật không biết cuối cùng tương lai Nhị tỷ phu như thế nào, có thể làm cho Nhị tỷ tỷ xinh đẹp như vậy để tâm...
Nàng suy nghĩ một lát, nói: “Phủ An quốc công có Hoàng hậu nương nương,
là một nơicó nhiều phúc khí, chỉ là muội không có phúc, chưa từng đến
phủ quốc công!” Thật ra nàng chút tò mò đối với Nhị tỷ phu này, nghĩ
muốn đi tham quan một chút,
Hàn Bội lườm nàng không nói gì. Nàng nhận được tin Nhị cô nương Phó Du
của phủ An quốc công sai người đưa thiếp mời tới, nhưng nàng mới không
có ý định mang Hàn Linh đi.
Hàn Diễm nhìn nhìn Hàn Bội, lại nhìn Hàn Linh một chút, sau cúi đầu chuyên tâm nhìn khăn tay trong tay mình.
Hàn Anh suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: “phủ An quốc công đang chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Phó tam công tử, ta đã nhận được thiếp mời đến lúc
đó sẽ dẫn muội theo!”
Hàn Linh nghe vậy mừng rỡ, vội vàng quỳ gối hành lễ: “Cảm ơn Nhị tỷ tỷ!”
Hàn Bội thấy Hàn Anh thu mua lòng người, không khỏi hừ một tiếng.
***
Hai tay của hắn run rẩy cầm thiếp mời kia lên
Phó Tạ sớm biết nội tình, thấy Phó Trữ còn dám đùn đẩy, liền lạnh lùng nhìn hắn.
Phủ hoài ân hầu đương nhiên cũng đưa thiếp mời cho Phó Tạ, chỉ là hôm
qua Phó Tạ trở về quá muộn, lại không đi thỉnh an kế mẫu Thôi phu nhân,
cho nên Thôi thị mới mượn cớ gây khó dễ, không có nói chuyện thiếp mời
cho người Đông viện.
Về phần Phó Tạ an bài tai mắt ở phủ hoài ân hầu, bọn họ xác thực đã
truyền tin tức này tới, chỉ là Phó Bình chịu trách nhiệm truyền tin tức
lại xuất phát đi liêu châu rồi, trước khi đi đã bàn giao cho Phó Tĩnh
Phó Trữ, Phó Trữ schịu trách nhiệm thu nhận tin tức.
Phó Trữ không nghĩ Phó Tạ sẽ quan tâm đến mấy cái tin tức như thế này ở
phủ hoài ân hầu, vì vậy Phó Tạ mới không biết phủ hoài ân hầu sắp có
tiệc chiêu đãi khách nhân.
Phó Tĩnh dẫn theo hai hỗ Vệ tiến lên hành lễ, chờ hắn xử trí.
Phó Tạ thản nhiên nói: “Mang ra ngoài xử lý theo gia pháp.”
Phó Trữ nghe vậy nước mắt rơi như mưa, toàn thân mềm nhũn, nhưng biết tính tình của công tử, một tiếng cũng không dám nói.
Xử lý chuyện của Phó Trữ xong, Phó Tạ liền trở về phòng thay đổi quần áo sau đó cùng hộ vệ cưỡi ngựa đi phủ hoài ân hầu.