Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 67 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Nghi thức tế tổ rườm rà cuối cùng đã tới khâu cuối cùng.
Hàn Anh cố gắng nhẫn nại bởi vì nhiều lần quỳ lạy mà hai chân đau buốt,
yên lặng chăm chú nhìn di ảnh các vị tổ tiên Phó thị ở phía trước, nàng
phát hiện các vị tổ tiên Phó thị đều là loại đuôi mắt xếch giống Phó Tạ
và Phó Viễn Trình.
Hơn nữa, qua một phen quan sát, Hàn Anh còn có một phát hiện mới, ngoại
trừ thế hệ này có ba nam đinh một đích hai thứ là Phó Tạ, Phó Tùng và
Phó Lịch, nam đinh Phó thị các thế hệ trước đều là dòng độc đinh...
Hàn Anh không khỏi cảm thấy trọng trách trên vai có chút nặng, nặng trình trịch luôn.
Nàng và Phó Tạ tương lai phải nắm chặt thời gian sinh nhiều a!
Tiếng nhạc máy móc đơn điệu giày vò lỗ tai và đại não Hàn Anh, nàng bắt
đầu chuyên tâm, một bên đoan đoan chánh chánh quỳ lạy theo yêu cầu người xướng lễ, một bên bổ não hài tử nàng và Phó Tạ sinh ra sẽ có hình dáng
như thế nào, không biết có thể di truyền mắt xếch xinh đẹp của Phó thị
hay không...
Suy nghĩ lơ lửng, Hàn Anh lại nghĩ tới vừa rồi Phó Viễn Trình đề bút
trên gia phả viết xuống tên nàng và Phó Tạ, phía dưới Phó Tạ chính là
nàng, đáng tiếc viết chính là ba chữ “Phó Hàn thị“.
Từ nay về sau, nàng chính là mộ phụ phủ An quốc công rồi
Tế tổ nghi thức cuối cùng kết thúc.
Hàn Anh theo Phó Tạ hành lễ với Phó Viễn Trình, đồng thời nói lời từ biệt.
Vẻ mặt Phó Viễn Trình vốn đang lạnh lùng nghiêm nghị răn dạy Phó Tùng
Phó Lịch, thấy Hàn Anh tới, khuôn mặt lập tức đổi thành vẻ mặt ôn nhu
hiền hoà, giọng nói cũng mang theo vài phần cưng chiều: “A Anh phải về
sao?” đôi mắt A Anh quả thật giống như Hàn Thầm, thanh tịnh thuần khiết, thật xinh đẹp!
Hàn Anh mỉm cười đáp “Vâng”, tiếp đó lại bồi thêm một câu: “Con dâu lo
lắng phụ thân mẫu thân trong nhà lo lắng.” Nàng có thể cảm giác được Phó Viễn Trình đối với chính mình yêu thương và dung túng, bởi vậy thái độ
cũng có chút tùy ý.
Phó Viễn Trình không cho là ngỗ nghịch, mắt xếch rất giống Phó Tạ lưu
chuyển nhìn Phó Tạ, ánh mắt nghiêm túc hơn rất nhiều: “Phó Tạ, ngươi đưa A Anh trở về đi!”
Phó Tạ chắp tay đáp “Vâng“. Cho dù phụ thân không nói, hắn tự nhiên cũng sẽ đưa Hàn Anh trở về.
Phó Viễn Trình suy nghĩ một chút, nhấc chân rời đi.
Hàn Anh cười tủm tỉm nói: “Chuyện này giao cho ta, ngươi yên tâm đi!”
Phó Bình thích Tẩy Xuân, chỉ cần có mắt đều có thể nhìn ra; Tẩy Xuân
cũng thích Phó Bình, vậy thì thật tốt quá, hôn sự này nàng có thể làm
chủ rồi!
Tẩy Xuân cảm kích nhìn Hàn Anh: “Tạ ơn cô nương!”
Hàn Anh vỗ vỗ tay của nàng, ra hiệu nàng không cần lo lắng.
Sau khi lên núi, Tẩy Xuân xốc mành gấm xe ra một khe nhỏ nhìn ra bên
ngoài, không khỏi có chút lo lắng: “Cô nương, mùa đông ngày ngắn, hiện
tại mặt trời đã sắp xuống núi rồi!”
Hàn Anh tiến tới nhìn nhìn, chỉ thấy một vòng trời chiều màu vàng treo trên ngọn cây, quả thật là mặt trời chiều ngã về tây.
Nàng hạ rèm xuống, bình tĩnh nói: “Phó ca ca luôn luôn đáng tin cậy, nhất định sẽ an bài thỏa đáng, không nên lo lắng!”
Tẩy Xuân thấy cô nương khẳng định như thế, trái tim dần cũng dần ổn định lại.
Đợi một đoàn người Phó Tạ đến miếu nguyệt lão trong Nhạn Minh Sơn, trời
chiều đã xuống núi, giữa rừng núi phía tây vẻn vẹn một vầng nắng chiều
mạ vàng.
Phó Tĩnh sớm sai người thu xếp, miếu nguyệt lão luôn hương khói hưng
thịnh hôm nay trống rỗng sạch sẽ, trước cửa núi là hai đội Phó quân đứng ngay ngắn, bốn phía miếu nguyệt lão bị Phó quân bao vây, khách hành
hương có thể vào cửa chỉ có Phó Tạ và Hàn Anh.
Phó Tạ làm như vậy, Hàn Anh cảm thấy quái dị không có ý nghĩa, lại không thể nói Phó Tạ, hơn nữa khi mặt trời lặn ở miếu nguyệt lão có chút âm
u, nàng cũng có chút sợ hãi, đành phải vội vàng quỳ lạy thắp hương, sau
đó theo Phó Tạ đi ra.
Ra khỏi Nguyệt Lão miếu, Hàn Anh mới thả lỏng một chút, đứng ở trước cửa núi nhìn những ngọn núi xa xa ở bốn phía bị ánh hoàng hôn che lấp, nàng nhìn Phó Tạ, cười dịu dàng nói: “Ca ca, bây giờ xuống núi sao?”
Phó tạ rũ mắt xuống, lông mi dài che sóng mắt tĩnh mịch: “Hôm nay muộn
rồi, xuống núi rất nguy hiểm, đêm nay chúng ta ngủ ở biệt viện Nhạn Minh Sơn, cách cách nơi này không xa.” Từ khi nhìn thấy quyển sách dưới nệm
gấm của Hàn Anh, nghĩ tới Hàn Anh trái tim hắn liền có chút tê tê, trong đầu luôn suy nghĩ Hàn Anh và hắn thực hiện những cảnh phóng túng dâm mỹ đặc sắc như trong sách, thân thể cũng thấy là lạ, liền không biết vô
tình hay cố ý mà an bài như vậy, từ trong miếu nguyệt lão đi ra, đúng
lúc bầu trời tối đen...
Hàn Anh còn không biết nguy hiểm đang tới gần, mặc choPhó Tạ nắm tay của mình, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ trong ánh trời chiều, nũng nịu
nói: “ca ca huynh cõng muội đi!”
Phó Tạ nói giọng khàn khàn: “Được!”