Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 89 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Thấy chuyện này đã nói xong, Hàn Anh liền dặn dò Phó Bình: “Trong Đông

Thiên viện của chúng ta chỉ có cây thuỷ lạp, quá đơn điệu, ngươi chờ một lát dẫn người đi nhà ấm trồng hoa ngoài thành, chọn một ít hoa cỏ đem

về, bạc tới Tẩy Xuân lãnh.” sổ sách của Đông Thiên viện chia làm sổ sách bên ngoài và sổ sách bên trong, sổ sách bên ngoài ở chỗ Phó Bình, sổ

sách bên trong ở chỗ Tẩy Xuân. Phó Tạ mặc kệ những việc nhà này, cho nên những sổ sách từ chỗ Phó Bình và Tẩy Xuân cuối cùng tất cả đều tập

trung đến chỗ Hàn Anh.



Phó Bình đáp “Vâng”, hơi suy nghĩ một chút nói: “Không biết thiếu phu nhân thích hoa gì?”



Hàn Anh suy nghĩ một chút, vạch đầu ngón tay tính toán nói: “Nếu như là

hoa, ta thích cây hoa hồng, mân côi, hoa lan; nếu là cây cỏ, Lan Điếu là được rồi; nếu là dây leo, thì cây Lăng Tiêu hoặc hoa tường vi, cây kim

ngân là được rồi; nếu là cây cối, thì hải đường, cây đào, cây lê, cây

hoa ngọc lan, cây mai là được rồi, lại thêm vài cây ngô đồng nữa!”



Phó Bình đáp “Vâng”, ghi tạc những thứ này vào trong lòng.



Sau khi Phó Bình Phó Trữ cáo từ, Hàn Anh trầm tư một hồi, cảm thấy những âm mưu quỷ kế này nhức cả đầu, chẳng muốn suy nghĩ nhiều, liền dẫn Sấu

Đông đi tản bộ.



Hôm nay khí trời rất tốt, ấm áp chiếu lên người, trên người Hàn Anh chỉ

mặc áo thêu hoa tím nhạt và váy xếp tầng xanh nhạt thêu hoa cỏ, một chút cũng không lạnh.



Nàng đi dạo một vòng quanh sân, vừa đi ngắm hoa đón xuân bên ngoài phòng ngủ.



Hàn Anh tiện tay ngắt một cành hoa đón xuân cầm chơi, tiểu nha hoàn Tiểu Linh liền tam đẳng chạy chậm chạy tới: “Bẩm thiếu phu nhân, Tứ cô nương và Thất cô nương đến thăm người!”



”Mời các nàng vào đi!” Hàn Anh lúc này đang ở trong sân, dứt khoát mang theo Sấu Đông ra nghênh đón.



Phó Du và Phó Phong mỗi người mang theo một nha hoàn vòng qua bức tường

phù điêu đi tới, thấy Hàn Anh ra đón, vội vàng cười tiến lên quỳ gối

hành lễ.



Hàn Anh vốn đang đánh giá các nàng —— những hài tử này của An Quốc Công

Phó Viễn Trình, cho dù là đích xuất hay thứ xuất, đều di truyền vóc dáng cao gầy, ngay cả Phó Du và Phó Phong cũng đều là vóc người cao gầy.



Thấy Phó Du Phó Phong hành lễ với mình, nàng vội vàng mỉm cười trả lễ,

dẫn các nàng đi vào nhà chính, hai bên chủ khách chia nhau ngồi xuống.



Hàn Anh dặn dò Hoán Hạ: “trong nhà nhỏ bằng gỗ không phải đang hầm cháo

tổ yến hạt sen táo đỏ sao? Cho ba người chúng ta mỗi người một chén!”



Sau khi Hoán Hạ lui xuống, nàng cười dịu dàng nhìn Phó Du Phó Phong, chờ xem mục đích các nàng đến đây.



Phó Du từ trong tay nha hoàn Tương Lan nhận hai cái gối ôm Thiên Thủy


Hứa Lập Dương ngồi xuống bàn dài ở phía Tây.



Nụ cười trên mặt Phó Tạ sớm đã thu liễm, nghiêm nghị nói: “Nghe nói mùng ba tháng ba ngày ấy ngươi muốn mời nội tử tới trang viên của ngươi?”



Trên khuôn mặt thanh tú của Hứa Lập Dương trầm tĩnh: “Đúng vậy, công tử.”



Phó Tạ mắt phượng tĩnh mịch nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi kể cho nội tử

nghe câu chuyện của thái Tổ Đại Chu và nguyên phối Ngọc thị cùng Đinh

hoàng hậu?”



Với khí thế của hắn uy áp xuống, trên lưng Hứa Lập Dương toát ra tầng

một mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh: “Đúng vậy, công

tử. Nô tài đã kể chuyện xưa này cho thiếu phu nhân nghe.” Dám làm dám

chịu, hắn khi đó nếu đã có ý định nhắc nhở thiếu phu nhân, thì hôm nay

cũng có can đảm gánh vác trách nhiệm.



Phó Tạ không nghĩ tới Hứa Lập Dương kiên cường như vậy, trong lòng không khỏi có chút cảm phục —— hắn thích nhất người kiên cường có khí khái

giống như Hứa Lập Dương vậy —— chỉ tiếc Hứa Lập Dương ưu tú như thế, lại là thái giám...



Hắn rũ mắt xuống, lông mi dài mắt, che đi sóng mắt tĩnh mịch, giọng nói

biến hoá kỳ lạ khó hiểu: “Ta nghĩ, mục đích của ngươi, sợ không phải chỉ là nhắc nhở nội đâu?”



Hứa Lập Dương mấp máy môi: “Vâng. Nô tài nghĩ, nếu như người thật sự

cưới Vĩnh Thọ trưởng công chúa, thiếu phu nhân có thể đi tới trang viên

của nô tài ẩn cư, nô có năng lực cung ứng cho nàng cuộc sống ăn ngon mặc đẹp.”



Thấy Phó Tạ nhíu mi nhìn hắn, hắn vội vàng thêm một câu: “Dù sao nô tài

cũng không có hậu nhân, tiền bạc tài vật tích góp từng tí một kia lại

không dùng...” Vừa vặn dùng trên người thiếu phu nhân.



Phó Tạ vừa bực mình vừa buồn cười, đứng dậy đạp hắn một cước: “Chó cắn chuột, xen vào việc của người khác! Cút!”



Hứa Lập Dương bất ngờ không tránh không kịp, lập tức bị Phó Tạ đạp cả

người lẫn ghế ngã xuống đất, tuy rằng chật vật không chịu nổi, nhưng

biết công tử rốt cuộc tha thứ cho mình rồi, không khỏi vui mừng, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, nhìn Phó Tạ chắp tay xoay người bỏ chạy.



Chạy tới cửa ra vào đại sảnh, Hứa Lập Dương xoay người lại nói: “Bẩm

công tử, nô tài đang muốn bẩm báo với người, hai ngày nữa muốn mời thiếu phu nhân đi trang viên ở Kim Minh trì của nô tài đạp thanh



Phó Tạ: “...” tiểu thái giám này, được một tấc lại muốn tiến một thước rồi có phải hay không?