Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 90 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Với thông tuệ của Hứa Lập Dương, hắn tự nhiên biết rõ điểm mấu chốt của

Phó Tạ ở nơi nào, cũng không dám thật sự mời Hàn Anh đi trang viên ở Kim Minh trì của hắn đạp thanh.



Sau khi Trở lại tòa nhà của mình ở kinh thành, Hứa Lập Dương đi thẳng đến thư phòng.



Trong nhà của hắn trừ hắn ra chỉ có mấy thái giám lớn nhỏ, Hứa Lập Dương trốn trong thư phòng, những người khác đều bận chuyện của mình, cũng

không dám quấy rối hắn.



Cửa sổ thư phòng của Hứa Lập Dương mở rộng ra, ngoài cửa sổ trồng vài

cây hoa hồng, hoa hồng đêm qua vừa mới nở rộ, cánh hoa đỏ thẫm dưới ánh

mặt trời chiếu sáng chậm rãi hé nở, gai xanh biếc, lá xanh hình bầu dục, gió nhẹ khẽ lướt qua, cánh hoa lay động trong làn gió, rất là đáng yêu.



Hứa Lập Dương yên lặng ngồi trong thư phòng, trong tay bưng chén trà, ánh mắt lại nhìn ra hoa hồng ngoài cửa sổ ngẩn người.



Trong lòng hắn xác định hai chuyện, một là công tử an bài nội tuyến ở

chỗ thiếu phu nhân, hai là tiệc mùa xuân ngày mùng ba tháng ba sợ là

không có đơn giản như vậy.



Chuyện thứ nhất hắn tuy đoán được, nhưng Hứa Lập Dương cảm thấy công tử

nhất định có suy tính của mình, hắn cũng không phải người nhiều chuyện,

tự nhiên sẽ không đi chỗ thiếu phu nhân gây chuyện thị phi, phá hư tình

cảm của công tử và thiếu phu nhân.



Về phần chuyện thứ hai, Hứa Lập Dương lập tức liền liên hệ với chuyện Vĩnh Thọ trưởng công chúa cũng muốn đi dự tiệc



Hắn bưng chén trà chậm rãi thưởng thức, trong lòng vạch kế hoạch, đợi công tử chỉ thị.



Sau khi đi dạo một hồi trong tiểu hoa viên, Hàn Anh liền dẫn Phó Du và

Phó Phong trở về nội viện Nữ Trinh viện, ba người một lần nữa rửa tay,

ngồi trong nhà chính uống trà ăn điểm tâm nói chuyện phiếm.



Phó Phong rất hoạt bát, làm động tác chọc cười, chọc cho Hàn Anh và Phó Du cười không ngừng.



Lúc Phó Phong nhìn thấy bình nhỏ quỷ kiểm thanh được bày trên kệ hoàng

hoa lê trong nhà chính, lúc này nàng mới buông lỏng xuống.



Chạng vạng tối lúc Phó Bình đưa một giỏ hoa tươi đi vào, có hoa đào,

hạnh hoa, bạch ngọc lan, hoa lê, hồng phấn trắng như tuyết, rất là xinh

đẹp.



Hàn Anh lúc thấy một rổ hoa tươi này, vô cùng ưa thích, liền chỉ thị mấy người Tẩy Xuân tìm một lọ hoa, bên trong cắm mấy cành đào bày trong nhà chính, lại tìm một cặp bình sứ, chia ra rồi đưa cho Phó Du và Phó

Phong, cho các nàng tự mình cắm hoa.



Phó Du không biết nên cắm như thế nào, liền hỏi Hàn Anh, Hàn Anh nói: “Thật ra ta cũng không biết...”



Sau đó lại nói: “Nhưng nguyên tắc cắm hoa cơ bản nhất là "Không thể quá

rườm rà, cũng không thể quá thưa” ngươi trước thử nhìn một chút, hai ta

cùng nhau nghiên cứu.”



Phó Du nhẹ gật đầu, mới bắt đầu thử cắm chơi.



Phó Phong tò mò nhìn Phó Du và Hàn Anh học cắm hoa.



Sau khi Phó Du và Phó Phong rời khỏi, Hàn Anh hỏi Tẩy Xuân Nhuận Thu:“nước hoa hồng trong bình nhỏ quỷ kiểm thanh đã từng bị đổi qua chưa?”



Nhuận Thu cười nói: “Bẩm cô nương, nô tỳ đã rót toàn bộ nước hoa hồng

trong bình vào một bính sứ trắng rồi, giao cho Phó An, bảo Phó An đưa

cho công tử. Về phần bình nhỏ quỷ kiểm thanh, nô tài đã dùng nước nóng

rửa sạch nhiều lần, mới đổ nước hoa hồng của chúng ta vào!”



Hàn Anh lúc này mới yên lòng lại.



Sấu Đông hiếu kỳ nói: “Cô nương, nô tỳ ngửi rồi, cảm thấy mùi của nước

hoa hồng này và nước hoa hồng của chúng ta không sai biệt lắm, tại sao

phải vứt đi?”



”Nhà quyền quý luôn có nhiều chuyện bẩn thỉu”, Hàn Anh nghiêm nghị nói,“Không hại người, nhưng cũng không thể không đề phòng người, chúng ta

nhất định phải cẩn thận một chút.”



Bốn đại a đầu Tẩy Xuân nghe vậy, vui vẻ biến mất, đáp “Vâng“.



Hàn Anh thấy các nàng bị mình làm kinh sợ tới mức không dám cười, không

khỏi cười nói: “Nhưng cũng không cần phải sợ, dù cho trời sập xuống,

cũng có Phó cô gia của chúng ta chống đỡ mà!”



Một câu nói làm mấy người Tẩy Xuân vui vẻ trở lại.



Ban đêm tiếng mưa phùn xột xoạt vang lên.



Mưa cũng không lớn, liên tục rơi xuống, rả rích không ngừng, làm trái

tim vốn đang phập phình của Hàn Anh trở nên yên tĩnh trở lại.



Phó Tạ vẫn chưa về.



Trước cơm tối hắn bảo Phó Trữ trở về truyền lời cho Hàn Anh, nói hôm nay có chuyện phải ra khỏi thành một chuyến, bảo Hàn Anh ngủ trước, không

cần chờ hắn.


đỡ nàng vào phòng trong tắm gội thay quần áo. Đông Thanh cũng muốn đi

theo vào, lại bị Tẩy Xuân ngăn cản.



Tẩy Xuân cười nói: “Đông Thanh tỷ tỷ, cô nương chúng ta rất dễ xấu hổ, khi tắm không thích người ở bên cạnh nhìn.”



Đông Thanh chớp chớp mắt, nói: “Tam thiếu phu nhân còn phải tắm rửa,

thời gian cũng còn dài, vừa vặn hai ta tranh thủ nghỉ ngơi một chút!”



Tẩy Xuân rất nhiệt tình, rất nhanh từ bên trong ngăn tủ tìm mấy thứ hoa

quả khô, lại làm một bầu rượu, ngồi trong nhà chính ăn uống với Đông

Thanh.



Hàn Anh vừa vào phòng trong, liền thấy Hứa Lập Dương mặc y phục của nàng giả trang dáng vẻ của nàng, không khỏi nở nụ cười.



Hứa Lập Dương không kịp nhiều lời, kéo Hàn Anh chạy tới cửa sau, cửa sau vừa mở ra, Hàn Anh liền thấy Phó Tạ cùng với Phó Trữ một thân quần áo

đen.



Hàn Anh theo Phó Tạ rời đi khá lâu, rốt cuộc đi tới mép nước, leo lên thuyền nhỏ.



Thuyền nhỏ trên mặt nước nhanh chóng chạy đi, rất nhanh liền cách xa Tịnh Viên, tiến vào Ngọc Viên của Hứa Lập Dương.



Hàn Anh ở Ngọc Viên được tiểu nha hoàn hầu hạ thống thống khoái khoái

tắm rửa, tẩy đi một thân đầy mùi rượu và hoa hồng, mặc vào áo váy mà Phó Tạ đã chuẩn bị, không muốn leo lên lầu bốn ngắm hoa: “Muội muốn xem

diễn tuồng bên trong Tịnh Viên!”



Phó Tạ thấy nàng bướng bỉnh như thế, đành phải theo nàng, bản thân tiếp tục đi Tịnh Viên xem hát hí khúc.



Tiệc mùa xuân đã tiến hành được một thời gian ngắn, sắc trời dần dần tối xuống, khắp nơi trong Tịnh Viên treo đầy đèn liêu ti đẹp đẽ, oánh nhuận minh khiết phảng phất giống như Tiên cảnh.



Trên Liên Hoa đài vẫn còn diễn tuồng, tiếng đàn sáo du dương êm tai, tiếng ca hát của đào kép trầm bổng không dứt.



Bất kể là nam khách hay nữ khách, uống nửa ngày rượu, ai cũng đều có

chút say rượu, một ít người thân phận cao quý một chút, được nha hoàn

hoặc là gã sai vặt dẫn đi khách phòng nghỉ tạm.



Thôi phu nhân đang cùng mấy vị phu nhân ngồi trong chánh đường, bà cũng

uống vài chén rượu, đôi má như băng tuyết nổi lên một vòng đỏ ửng, bà

chờ ngày hôm nay đã lâu lắm rồi, sợ Thôi Kỳ làm chuyện xấu, ngay cả Thôi Kỳ đều bị bà đuổi đến Lạc Dương.



Hàn Anh quá chén được nha hoàn đỡ qua Thiên Anh lầu của Vĩnh Thọ trưởng

công chúa ở tạm, Vĩnh Thọ trưởng công chúa lại được dìu vào Huệ Phương

lầu của Hàn Anh ở tạm.



Phó Tạ say chếnh choáng đi vào gian phòng sẽ phát hiện trong phòng là

công chúa, mà Phó Tùng uống rượu thuốc, dù cho nhận ra là đệ tức phụ,

thì phải làm thế nào đây? Hơn nữa, Hàn Anh lau nước hương hoa hồng này

lại uống rượu, hai phản ứng cùng xảy ra, cho dù nàng là liệt nữ, cũng có thể kiên trì trong bao lâu?



Thấy đại nha hoàn Mân Côi đi vào nhà chính, lặng lẽ nhẹ gật đầu, Thôi

phu nhân liền biết Phó Tạ đã đi vào Huệ Phương lầu, liền đứng dậy lại

cười nói: “Vĩnh Thọ trưởng công chúa đã nghỉ ngơi một hồi rồi, chúng ta

đi náo nàng, được chứ?”



Nhiều phu nhân tất nhiên là đồng ý, một đám nha hoàn vây quanh đi tới Thiên Anh lầu.



Thôi phu nhân hôm nay đặc biệt hoạt bát: “Chúng ta dọa nàng giật mình, đừng cho người thông báo!”



Nhiều phu nhân tuy rằng cảm thấy có chút không ổn, nhưng đều có chút say, cho nên cũng không có ý kiến.



Thôi phu nhân dùng sức đẩy cửa Thiên Anh lầu ra.



Bên trong đốt đèn, nhưng mà trống không, không có ai.



Trong đầu Thôi phu nhân oanh một tiếng, khuôn mặt lập tức tái xanh, Hàn

Anh đâu? Phó Tùng đâu? Cảnh tượng hương diễm tốt đẹp được thiết kế ra

đâu?



Bà lập tức một câu cũng không nói, xách váy hướng Huệ Phương lầu chạy tới.



Đến trước Huệ Phương lầu, tất cả mọi người đều ngừng lại, bởi vì các nàng nghe thấy trong lầu truyền tới thanh âm "mây mưa".



Thôi phu nhân vui vẻ, trưởng công chúa bên này thành công cũng được, bà dùng sức đẩy cửa lầu ra.



Sau khi nhìn rõ đôi nam nữ dây dưa trên giường gấm, Thôi phu nhân hét lên một tiếng hôn mê bất tỉnh.



Nhiều phu nhân cũng hét ầm lên.



Phó Tùng mặc xuân bào xanh ngọc ngồi ở trên giường gấm, áo choàng đã bị

vén lên, mà Vĩnh Thọ trưởng công chúa đang cưỡi trên người hắn...



Đúng lúc này, đằng sau truyền đến thanh âm của Phó Tạ: “Đã xảy ra chuyện gì?”



Thôi phu nhân bỗng nhiên xoay người lại, kinh ngạc khi thấy Phó Tạ mặc gấm bào màu đen nắm tay Hàn Anh đi tới.



Thôi phu nhân thoáng cái hôn mê bất tỉnh.