Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 29 : Vua nịnh nọt và chọn bài hát

Ngày đăng: 09:59 18/04/20


Hai người mua đồ ở siêu thị nhiều đến nỗi có thể chứa đầy cốp sau một chiếc xe nhỏ, Lý Lan Phong kêu xe, hai người chờ ở ven đường, bên chân bày một vòng túi mua sắm. Vương Tiểu Khê khom lưng lấy hóa đơn trong một túi mua sắm ra, ước lượng tổng giá trị đồ dùng hàng ngày và thực phẩm xong chia hai, dùng wechat chuyển khoản con số này cho Lý Lan Phong.



Lý Lan Phong nhìn di động xong lại nhét trở về, không nhận, chỉ nâng cằm lưu ý biển số xe qua lại, dùng giọng điệu cực kỳ tự nhiên nói: “Có thể để cục cưng của tôi tiêu tiền à, đừng quậy.”



“Em không thể ăn không của anh, ” Vương Tiểu Khê bị giọng điệu này làm cho đỏ lỗ tai, vội chọt chọt Lý Lan Phong thúc giục, “Anh nhanh xác nhận đi.”



Lý Lan Phong chậc một tiếng, giả vờ bất mãn nói: “Tôi đang tiến hành trả đũa em đó, thành thật chút, đừng quấy rối.”



“Anh vầy cũng là trả đũa hả?” Vương Tiểu Khê hỏi.



Lý Lan Phong đặt tay lên đầu Vương Tiểu Khê xoa nhẹ một cái, kéo dài giọng nói: “Đúng —— tôi cứ thích trả thù như thế đó.”



Lúc này xe đến, Lý Lan Phong mở cốp sau xe, giúp đỡ tài xế bỏ từng túi từng túi đồ vào trong đó, Vương Tiểu Khê cũng xách cái nồi cơm điện bỏ vào, tay phải Lý Lan Phong nhận nồi, tay trái nhìn như cực kỳ tự nhiên thân mật vỗ một cái lên mông Vương Tiểu Khê đang xoay người muốn lấy thứ khác, nói: “Không cần em, vào trong xe chờ đi.”



“…” Vương Tiểu Khê cứ như trúng định thân thuật hoá đá tại chỗ.



Lý Lan Phong âm thầm nắm chặt tay, tim thình thịch kinh hoảng.



Vương Tiểu Khê cứng đờ một giây, sợ tài xế cảm thấy kỳ quái, dùng động tác máy móc đi qua ngồi vào ghế sau, hệt như người máy ngồi thẳng tưng, bộ phận nào đó còn lưu lại cảm giác bị bàn tay nhẹ nhàng đánh lên.



Advertisement / Quảng cáo



Lúc này Lý Lan Phong lên xe từ một bên khác, cũng ngồi vào ghế sau, dùng giọng điệu nói chuyện phiếm tự nhiên bắt chuyện với Vương Tiểu Khê: “Học kỳ này được nghỉ hè tôi đi thi lấy bằng lái, học kỳ sau dẫn em ra ngoài chơi hay là mua đồ đều thuận tiện, lúc tôi mới vừa thi đại học xong mẹ tôi đã nói muốn mua xe cho tôi, nhưng tôi không muốn.”



Học kỳ sau dẫn mình ra ngoài chơi và mua đồ? Vương Tiểu Khê vô cùng xoắn xuýt, lại biết dù mình hỏi thì Lý Lan Phong cũng sẽ không trả lời đàng hoàng, chỉ đành kiềm chế lại, rũ mi nhẹ nhàng à một tiếng, tròng mắt như viên đá đen bên dưới rèm mi nhanh chóng liếc Lý Lan Phong một cái liền vội vã quay lại vị trí ban đầu.



Biểu tình và âm điệu của Lý Lan Phong đều không tìm được lỗi, nhưng chỉ có chính hắn biết nhịp tim của mình đập cực nhanh, tay trái hắn vẫn luôn nắm hờ, cứ như sợ một loại xúc cảm mềm mại không dễ dàng có được nào đó bay mất khỏi lòng bàn tay.



Hôm nay không rửa tay trái! Hot boy Lý rất không tiền đồ mà nghĩ.



Hai người trở về phòng thuê, Lý Chíp Chíp nghe thấy tiếng mở cửa liền bay ra khỏi phòng ngủ đâm đầu vào trong túi mua sắm tìm đồ ăn, Lý Lan Phong xé một túi hạt không cần lột vỏ đặt lên bàn, Lý Chíp Chíp chui hết nửa người vào trong ăn uống. Lý Lan Phong dẹp tan khí chất có chút lười biếng ngày thường, nhấc hai túi đồ ăn lên đi tới nhà bếp tay chân lanh lẹ bỏ vào trong tủ lạnh, thấy Vương Tiểu Khê cũng động thủ mở bao nồi niêu xoong chảo ra, liền ngăn lại: “Để đó tôi làm, em thu dọn đồ đạc của mình là được, giá sách và bàn chúng ta mỗi người một nửa, tủ quần áo của em hết.”



“Vậy quần áo của anh để chỗ nào?” Vương Tiểu Khê hỏi.


“Chúng ta đổi đi, anh lên đây ngủ, ” Vương Tiểu Khê đề nghị, “Để em ngủ dưới đất.”



“Không được.” Lý Lan Phong kiên quyết từ chối.



Một tay Vương Tiểu Khê chống trán, kinh sợ đến không dám nhìn người, nhỏ giọng nói: “Vậy… thì ngủ chung đi.”



Lời còn chưa dứt, Lý Lan Phong đã hệt như chó điên nhảy tót lên trên giường, thả gối nằm xuống đắp chăn liên tù tì một mạch!



Advertisement / Quảng cáo



Vương Tiểu Khê: “…”



Vương Tiểu Khê tắt đèn đầu giường, rúc vào trong chăn, trong phòng ngủ yên tĩnh một chốc, Lý Lan Phong vươn tay nhẹ nhàng chọt chọt eo Vương Tiểu Khê, hỏi: “Có nghe hát không?”



“… Nghe.” Vương Tiểu Khê trở mình, quay mặt về phía Lý Lan Phong.



Trong bóng tối, đôi mắt Lý Lan Phong phản xạ một chút ánh sáng ngoài cửa sổ, có vẻ như trong suốt: “Muốn nghe gì? Bỏ tiền chọn bài.”



Khóe môi mềm mại của Vương Tiểu Khê cong lên: “Bỏ tiền thế nào?”



“Bỏ thế này này.” Lý Lan Phong nói, một tay luồn vào trong chăn Vương Tiểu Khê, mò mẫm nắm lấy một ngón tay Vương Tiểu Khê, dẫn nó nhẹ nhàng ấn xuống một cái trên môi mình.



Xúc cảm ấm mềm truyền đến từ đầu ngón tay khiến Vương Tiểu Khê càng hỗn loạn, cậu suy nghĩ một chút, nói: “Vẫn nghe bài đó đi.”



“Bài nào?” Lý Lan Phong biết rõ còn hỏi, “Cái bài mà mỗi lần nghe xong em đều muốn yêu đương đó hả?”



Nửa khuôn mặt Vương Tiểu Khê co rút trong chăn, nghẹn nghẹn đáp: “Ưm.”



Lý Lan Phong mở miệng nhẹ giọng cất tiếng hát, Vương Tiểu Khê lại rụt gương mặt nóng lên vào trong chăn thêm chút, nhắm chặt mắt lại.



Đều do bài hát này, Vương Tiểu Khê lạnh lùng nghĩ, chứ không phải do mình chủ quan muốn yêu đương đâu.



Hết chương 29