Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 531 : Quyết định sóng gió

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Khi Thẩm Mặc tỉnh lại phát hiện ra mình đang nằm trong Chí Công đường. Mấy người Trương Tứ Duy, Lữ Điều Dương vây quanh bên cạnh, đang lo lắng nhìn y.



- Tỉnh rồi, tỉnh rồi.

Vừa thấy y mở mắt ra, mọi người liền đồng loạt hò reo, nói:

- Đại nhân, ngià không sao chứ, có phải bị tà khí trong trường thi làm tổn thương.



Thẩm Mặc lắc đầu, lại chầm chậm nhắm mắt lại.



Mọi người nhìn thế tức thì sững sờ, chủ khảo đại nhân giả chết, thế này con thì tiếp làm sao được?



Thẩm Mặc mặc kệ bọn họ ồn ào, y đang vắt óc suy nghĩ một vấn đề : Chuyện này rốt cuộc là sao?



Chẳng lẽ Lý Chí đúng là thần tiên, đoán hết được toàn bộ đề thi? Không thể nào! Thẩm Mặc đã thấy qua phương thức hắn đoán đề, đó là dùng biện pháp thu hẹp phạm vi và cố gắng mơ hồ ý nghĩa văn chương, cố gắng tăng khả năng phù hợp của văn mẫu.

Nhớ lại trước kia khi nghe hắn giảng bài, tên gia hỏa đo nói nguyên văn:" Chỉ cần ngươi đọc qua 120 bài văn mẫu, là có thể đảm bảo qua được thi Hương của phủ Thuận Thiên."



Đúng thế, 120 bài văn mẫu mà không phải là ba bài. Cho dù có người nghe bài giảng của Lý Chí, đưa văn mẫu vào, cũng tuyệt đối không thể chỉ mang ba bài.



Thẩm Mặc lại một lần nữa mở mắt ra, không để ý tới ánh mắt quan tâm của mọi người, dùng toàn bộ sức lực ngồi dậy, chỉ vào chiếc bàn đằng xa. Trương Tứ Duy hiểu ý, đem chống tài liệu gian lận tới.



Thẩm Mặc liền bắt đầu tìm kiếm trong số lụa trắng, quả nhiên lại tìm thấy hai bản đáp án nữa, ba bài văn mặc dù nội dung khác nhau, nhưng đề mục tương tự, ngay cả trình tự cũng không thay đổi.



Tới đây y cuối cùng mất đi một tia mắn mắn cuối cùng, bất lực gục đầu xuống...



Mọi người thấy dáng vẻ vô cùng tuyệt vọng của y, không biết xảy ra chuyện gì, chính đang đưa mặt nhìn nhau, Chu Cửu ở bên ngoài đi vào, thấy Thẩm Mặc tỉnh lại, vội vàng hỏi han xong chắp tay nói:

- Đại nhân, khảo sinh đã vào vị trí cả rồi, ngài xem có nên mở để không?



Thẩm Mặc nghe vậy im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói:

- Mời các vị ra ngoài trước, để ta suy nghĩ đã..

Mọi người cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ :"mở đề thì còn có gì phải nghĩ?" Nhưng y là quan chủ khảo lớn nhất, mọi người chỉ đành nghe lời lùi ra,



Thẩm Mặc đóng cửa lại, chậm chậm xoay người ngồi sau bàn, nhìn cái hộp dán niêm phong, nơi đó chưa ba đề thi Tứ Thư đầu tiên, là tinh hoa của toàn bộ kỳ thi này. Thế nhưng hiện giờ nó đã bị lộ! Bị người ta biết trước mất rồi.



Không cần phải nghi ngờ nữa, đây là vụ án gian lận trường thi rồi.



Là ai làm? Hiện giờ không phải là lúc truy cứu mà là trước tiên phải nghĩ làm sao qua được cửa ải này.



Thẩm Mặc chầm chậm nhắm mắt lại.



Tấm biển "Chí công đường" treo cao, chữ viên bên trên vuông vắn gọn gàng, mạnh mẽ rắn rỏi, là bút tích của Nghiêm Tung, thủ phụ đương triều.



Lúc này đã tới giờ ngọ, các quan viên đứng ở cửa bàn luận xôn xao, các khảo sinh cũng từ trong lều thi của mình thì đầu ra, thắc mắc nhìn về phía Chí Công đường, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



Cuối cùng, kỳ bóng cột cờ sắp không còn nhìn thấy nữa, cửa Chí Công đường mở ra, một giọng nói nặng nề vang lên:

- Vào cả đi.



Các quan viên nối đuôi nhau đi vào, chỉ thấy Thẩm Mặc ngồi ngay ngắn sau bàn lớn, hai mắt đầy vẻ quyết tâm. Cùng với cánh cửa lớn đóng lại, trong lòng mọi người đồng lọat nổi lên một suy nghĩ:"Xảy ra chuyện lớn rồi."



Thẩm Mặc nhìn Trương Tứ Duy, Lữ Điều Dương, Chu Cửu ngồi ở bên trái, cuối cùng chuyển ánh mắt ra phía cửa, thong thả nói:

- Bản quan vừa rồi mới đưa ra một quyết định, xin các vị nghe cho kỹ càng.



- Vâng.

Mọi người đồng thanh.
- Tám phần là xảy ra chuyện lớn, y mới không đợi được.



- Có thể xảy ra được chuyện gì nữa?

Một bình bút thái giám khác là Ngô Anh hỏi, mặc dù gọi là tứ đại bình bút nhưng ở Bắc Kinh chỉ có ba người, vì Hoàng Cẩm tới Giang Nam làm ở cục chức tạo, ông ta làm việc không tệ, hoàng đế đặc biệt hạ chỉ giữ lại vị trí bình bút thái giám, có thể nói là ân sủng cực lớn rồi.



- Trường thi thì có chuyện gì được chứ?

Trần Hồng cười nhạt:

- Chẳng qua là gian lận, hỏa hoạn, dịch bệnh ... Vừa mới thi xong mấy cái sau chắc chưa có, ta khẳng định là vụ án gian lận rồi.



- Gian lận cái gì?

Lý Phương cuối cùng cũng lên tiếng:

- Kẻ nào nói có gian lận?



Trần Hồng bị làm bẽ mặt có hơi tức tối, nhưng không dám cãi lại cấp trên, cười ngượng ngừng đáp:

- Chẳng phải nói Thẩm Mặc tiến cung rồi còn gì?



- Ngươi biết Thẩm đại nhân tiến cung làm gì à?

Lý Phương cười rất hiền từ thân thiện, nhưng giọng nói lại như băng ngàn năm:

- Ông ấy bẩm báo với hoàng thượng hay là bẩm báo với các ngươi?



Ba người cúi đầu xuống, Trần Hồng dè dặt cười nịnh bợ:

- Lão tổ tông, bọn con chỉ nhàn rỗi đoán mò mà thôi, không ai coi là thật đâu ạ.



- Giữ cãi mồm của các ngươi đấy.

Lý Phương nhìn cả ba người:

- Nơi này là trọng địa ti lễ giám, là chỗ cho các ngươi ba hoa à?



Ba người vội quỳ xuống cầu xin:

- Chúng con biết rồi, lão tổ tông tha cho chúng con lần này đi.



- Tự vả miệng mình hai mươi cái.

Lý Phương hừ một tiếng:

- Lần sau còn tái phạm, ta cho ti hình thận tới giáo huấn các ngươi.



Ba ngươi tạ ơn, sau đó quỳ xuống vả mình bôm bốp, căn bản không dám nương tay.



Lý Phương thở dài:

- Các ngươi cũng đều là người có địa vị cả rồi, đáng lý ra ta không nên phạt các ngươi, nhưng ti lễ giám hiện giờ ngày càng không có quy củ gì nữa, không cho các ngươi chút cảnh cáo, tương lai không chỉ mất mặt đâu...

Nói xong không nhìn bọn họ, cầm lấy mũ rời khỏi ti lễ giám, nói với thái giám bên ngoài:

- Dẫn Thẩm đại nhân tới cung Ngọc Hi.



Lý Phương tới cung Ngọc Hi, hỏi đạo sĩ hộ pháp bên ngoài, liền biết bệ hạ đang vận công, còn một khắc nữa là xong.



Ông ta gật đầu, giống như thái giám bình thường, cúi đầu đứng ngoài, thêm vào ông ta không mặc mãng bào màu đỏ bắt mắt, cho nên ai không biết còn tưởng là thái giám già bình thường, không liên tưởng tới thủ lĩnh ti lễ giám, tổng quản nội đình.



Lý Phương mặc dù lặng lẽ đứng đó, nhưng tâm tư vận chuyển, ông ta cũng có nhiều nghi vấn với hành động này của Thẩm Mặc. Ông ta sống thành tinh rồi, hai con mắt rất sắc, rất hiểu Thẩm Mặc là hạng người như thế nào, cho nên hành động này của y, Lý Phương không tin là kích động nhất thời, mà trong đó nhất định có tính toán kỹ càng, thậm chí là một loạt mưu kế được tính toán kỹ càng.



Không biết lần này y khơi lên sóng gió là nhằm mục đích gì? Lý Phương thực sự rất mong mỏi được thấy.



Nói ra cũng kỳ, ông ta không mảy may nghĩ tới việc Thẩm Mặc bị chìm xuồng trong vụ này, thật chẳng hiểu vì sao lại tự tin như thế?