Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 532 : Hóa giải ?

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Ngọc Hi cung, trong Cần Thân Tinh Xá truyền lại một tiếng khánh ngọc du dương, văng vẳng khắp trong ngoài cửa cung.



Lý Phương tức thì thoát khỏi trạng thái hóa đá, nhìn hai đạo sĩ hộ vệ ở cửa, nói:

- Bệ hạ hoàn công rồi, mở cửa ra đi.



Hai đạo sĩ dùng nội kinh nhấc cánh cửa lớn đỏ thắm, không phát ra một chút tiếng động nào.



Lý Phương hít sâu một hơi, vén áo đi vào trong Tinh Xá, nhưng không đi thẳng tới bồ đoàn mà Gia Tĩnh đế đả tọa, tới bên một cái lư đồng trong điện, dùng một cái khăn thật dầy bọc tay, lấy ra một cái hũ vàng, thuận tay thêm vài khúc gốc đàn vào trong lư, dùng nắp đậy vào.



Sau đó đổ nước trong cái hũ vào một cái chậu bạc, cho tay vào thử nước, phát hiện ra nhiệt độ vừa vặn, liền lấy một tấm khăn lông trắng, gác vào biên bòn, bê tới trước bồ đoàn của Gia Tĩnh. Ông ta tới gần vài bước, thấm ướt khăn, vắt sạch, khom người nói khẽ:

- Chủ nhân, lau mặt đi.



Gia Tĩnh mở mắt ra, nhận lấy khăn lông ấm áp vừa phải kia, chậm rãi lau mặt, không kìm được một tiếng rên thư thái, nói:

- Lần này trẫm nhập định mấy ngày?



- Bẩm chủ nhân, vừa đúng mười này không hơn không kém.

Lý Phương quan tâm hỏi:

- Không biết chủ nhân tiến triển thế nào? Có phá quan được chưa?



- Còn thiếu một chút nữa.

Gia Tĩnh đế thở dài:

- Ngươi vén ống tay áo của trẫm lên xem đi.



- Nô tài mạo phạm...

Lý Phương đi tới trước, khẽ vén ống tay áo của Gia Tĩnh đế lên, nhìn thấy một vệt đỏ sậm, trông qua còn hơi phát sáng, hiển nhiên là rất mới, ông ta đau lòng nói:

- Chủ nhân, sao còn chưa tan?



- Trước kia Đào thiên sư nới.

Gia Tĩnh đế lắc đầu rụt tay lại:

- Trải qua năm tháng tu luyện thế nào cũng gặp phải một số cửa ải, đột phá nói là rất thống khổ, nhưng một khi qua rồi, là có thể kéo dài tuổi thọ, bách bệnh bất xâm, lợi ích cực lớn.

Rồi bất giác thở dài:

- Trẫm lần này hiển nhiên là gặp phải cửa ải lớn, muốn đột phá qua nó phải phí nhiều công sức.



- Chủ nhân tu luyện quan trọng..

Lý Phương vành mắt đỏ hoe:

- Nhưng long thể của người càng quan trọng, hay là ... Chúng ta dừng tạm một chút, để ngự y xem sao, đợi long thể phục hồi hẳn, tiếp tục tu luyện cũng không muộn.



- Hoang đường.

Gia Tĩnh đế mày giật một cái, không vui nói:

- Trẫm không bị bệnh, bảo ngự y xem cái gì? Hơn nữa đám ngự y đó thì hiểu cái gì? Từ bắt trẫm uống thuốc ra còn biết làm cái gì nữa.

Người hơi ngả về phía trước, lạnh lùng nhìn Lý Phương:

- Ngươi là người theo bên trẫm nhiều năm, chẳng lẽ trẫm muốn gì không biết sao? Trẫm muốn là đế vương thọ lâu nhất từ xưa tới nay, vì mục đích này trẫm thanh tâm quả dục, khắc khổ tu luyện, trải qua bao nhiêu khổ sở, hiện giờ ngươi lại bảo ta bỏ? Rất cuộc là có ý gì?



Lý Phương vội quỳ xuống, dập mạnh đầu:

- Là nô tài lắm mồm, nô tài cho rằng ngừng một chút cũng không sao cả.


- Chủ nhân trí nhớ rất tốt, Ngô bộ đường là người Cao An Giang Tây, có thể coi là đồng hương rất gần của Nghiêm các lão rồi.

Dừng lại một chút, ông ta thêm vào câu khiến người ta ngạc nhiên:

- Có điều Ngô bộ đường thanh danh xưa nay không tệ, không thể làm ra loại chuyện này.



- Lòng người như đầm nước ...

Gia Tĩnh đế cảm thán:

- Không đúng, nước chẳng thể so với nước, nước chảy xuống, còn con người thì luôn hướng tới chỗ cao...



Lý Phương hiểu ra ý tứ của Gia Tĩnh đế, ông ta nói Ngô Sơn ban đầu là lễ bộ hữu thị lang, còn xếp sau tả thị lang Viên Vĩ, nhưng lại leo lên trước, hiển nhiên là không tách rời sự ủng hộ của Nghiêm các lão.

Từ đó mà suy, vì sao Nghiêm các lão lại ủng hộ Ngô Sơn? Còn chẳng phải vì hai người là đồng hương sao? Lùi thêm một bước nữa, hiển nhiên cho dù Ngô Sơn có quý trọng thanh danh, vì vị trí lễ bộ thượng thư cũng sẽ bám đít Nghiêm các lão.



- Của biếu là của lo, của cho là của nợ.

Lý Phương mặt đầy cảm khái nói:

- Xem ra Ngô bộ đường làm thế cũng vì báo ân.

Một câu nói thôi đã đem sự chú ý của Gia Tĩnh từ Ngô Sơn tức thì chuyển sang cha con họ Nghiêm.



- Từ lúc nào mà quyền bính của trẫm có thể dùng để tặng ân tình thế này?

Gia Tĩnh đế nghe vậy cả giận:

- Hừ, Nghiêm các lão tặng Ngô Sơn chức lễ bộ thượng thư, Ngô Sơn đem thi hương của trẫm ra để đáp lại "ân tình đề bạt" của Nghiêm các lão.

Người thông minh luôn có sức tưởng tượng phong phú, hơn nửa cực kỳ tin tưởng vào phán đoán của mình. Vừa nghĩ thế, Gia Tĩnh như muốn nổ tung, không kìm được cơn giận nói:

- Quốc gia không phải là đồ chơi cho Nghiêm Tung và Ngô Sơn tùy ý làm gì thì làm! Trong mắt bọn chúng có còn hoàng đế này nữa không?



- Bệ hạ bớt giận.

Lý Phương nói nhỏ:

- Hay là ngày mai nô tài truyền Ngô Sơn vào trả lời, nếu như việc này là chính xác hãy trừng phạt ông ta ... Cùng với những kẻ kia cũng không muộn.



Nhưng Gia Tĩnh đế lại lắc đầu:

- Ngươi mặc dù nhiều tuổi hơn Thẩm Mặc, nhưng nhìn vấn đề không bằng y ... Nếu như trẫm muốn làm lớn chuyện lên còn ngồi đây suy đoán với ngươi làm gì? Trực tiếp cho bọn chúng vào ngục, Lục Bỉnh có cách làm bọn chúng khai nhận.

Tới đó thở dài:

- Nhưng hiện giờ thế cục không cho phép, nên đánh để bọn chúng được lợi.



- Chẳng lẽ chuyện này cứ bỏ qua như thế sao?

Lý Phương có hơi thất vọng.



- Bỏ qua? Đương nhiên là không thể bỏ qua.

Gia Tĩnh đế hừ lạnh một tiếng:

- Bình sinh trẫm hận nhất là bị người ta lừa gạt, cái đầu chó của Ngô Sơn chẳng qua là gửi tạm trên đầu hắn mà thôi ... Trẫm viết một phong thư, ngươi đưa cho Nghiêm các lão.

Giọng Gia Tĩnh ngày càng lớn, hai mắt ngày càng mở to:

- Đọc ngay trước mặt cho cha con bọn chúng nghe.

Nói xong vùng bút như rồng bay phượng múa viết thánh huấn, sai Lý Phương trời sáng thì đi truyền chỉ.



Khi chuông báo canh vang lên, mặt trời sắp sửa xuất hiện, cửa cung Tây Uyển chầm chậm mở ra, kiệu của Lý Phương và Thẩm Mặc đồng thời rời cửa cung, một người đi về hướng đông, một người đi về hướng tây.



Một trận cuồng phong bạo vũ tựa hồ chưa nổi lên đã bị ấn xuống, nhưng luồng khí nóng căn bản chưa tiêu tan, sự tình có phát triển đúng như mong muốn của Gia Tĩnh đế, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không có được hay không?