Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 796 : Thượng thư bị tập kích

Ngày đăng: 17:52 30/04/20


Hai bên cứ thế từ biệt nhau, Thẩm Mặc và Trương Cư Chính về kinh, Cao Củng tiếp tục hành trình về quê, rời khỏi Nam Dịch trấn không lâu, tiểu giáo Cẩm Y vệ chắp tay với Cao Củng nói:

- Ở đây có phong thư, Thẩm các lão gửi cho Cao tướng.



Cao Củng hơi bất ngờ, nghĩ lại Thẩm Mặc và Trương Cơ Chính ở cùng, không có cơ hội đưa cho mình, liền nhận lấy bỏ ra xem. Phần đầu là lời dặn dò khổ tâm, nói ngài chưa bị đánh ngã hoàn toàn, rất nhiều kẻ không cam tâm, sau khi về quê chớ nên buông lỏng cảnh giác, tránh họa từ miệng mà ra ...



Trăm vạn lời tụ hội thành một câu, đó là không yên tâm về Cao Củng.



- Tên tiểu tử này cho ta là đồ ngu ngốc à?

Cao Củng miệng oán tránh, nhưng lòng ấm áp, ông ta biết chỉ người thực sự quan tâm đến mình, mới làm nhảm như thế.



Cuối cúng Thẩm Mặc nói, tiểu đội Cẩm Y vệ này là thân tín của cháu y, hoàn toàn có thể tín nhiệm, trên đường có tên hề nào giở trò, hãy giao cho bọn họ xử lý.



Cao Củng ban đầu không để ý, nhưng mau chóng hiểu được khổ tâm của Thẩm Mặc, đúng với truyền thống "đánh chó rớt nước", trên đường qua các quận huyện, không ít kẻ cố ý kiếm chuyện với ông ta, như để tâng công với thủ phụ đại nhân vậy, mặc dù Từ Giai chưa chắc đã biết.



Nếu chẳng phải có Cẩm Y vệ dọc đường chống lưng cho ông ta, Cao Củng không biết mình bị bao xỉ nhục nữa mới về được đến quê.



Còn hai người Thẩm Trương tranh thủ đi đường cuối tới được kinh thành trước khi đóng cửa, ai ngờ chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cửa Vĩnh Định đóng trước giờ quy định, làm bách tính bị chặn ở ngoài thành.

Hiển nhiên có đại sự xảy ra rồi.



Vì cho an toàn, các hộ vệ mời hai vị đại học sĩ ngồi đợi bên đường, sau đó phải người đi nghe ngóng, không bao lâu quay lại nói, hai canh giờ trước giới nghiêm, hình như bắt ai đó.



- Có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Trương Cư Chính đưa mắt nhìn tường thành cao vút.



- Không biết, đành đợi thôi.

Thẩm Mặc chậm rãi lắc đầu.



Có điều vận may không tệ, cửa thành mở ra ở khắc cuối cùng, tránh rắc rối tìm chỗ tá túc.



Vừa vào thành Hồ Dũng hướng về phía cổng thảnh hỏ:

- Ai phụ trách ở đây?



Một viên giáo úy thấy người này y phục mới mẻ, quan cấp tuy tương đồng mình, nhưng hình thức thẻ bài khác, là đương sai trong ngọ môn, liền tươi cười hỏi:

- Xin hỏi có chuyện gì?



- Ta là đội trưởng hộ vệ của Thẩm các lão.

Hồ Dủng chắp tay nói:

- Xin hỏi huynh đệ vài câu.



- Mời nói.

Giáo úy thầm nghĩ, chẳng trách ghê gớm như thế.



- Chuyện gì xảy ra thế? Vì sao đóng cửa thành?



- Cụ thể không rõ, chỉ nghe nói binh bộ thượng thư bị tập kích, sau đó đóng cửa thành lùng bắt hung thủ.



- Cái gì?

Hồ Dũng cả kinh:

- Kẻ nào to gan như thế, bắt được chưa?



- Không biết, có điều bên trên cho mở cửa thành, chắc là bắt được rồi.



Hồ Dũng biết một giáo úy nhỏ cũng không thiếu việc làm, liền về bẩm bảo.



Biết chuyện xảy ra, Thẩm Trương đều giật mình, đường đường cửu khanh đại thần bị tập kích ở kinh thành, đây là chuyện chưa từng nghe nói.



Giờ phải làm sao? Theo lý phải lập tức tới nội các, nhưng lúc này trời đã sắp tối, ngọ môn đóng cửa rồi.



- Tới chỗ Vương Quốc Quang vậy, huynh thì sao?

Thẩm Mặc hỏi.



- Ta đi cùng huynh một chuyến.



~~~~~~~~~~~~~~~



Vương Quốc Quang xuất thân phú thương, ở đại trạch viện ngõ Quan Mạo thành đông, sau khi bị phục kích, trong nhà loạn lên, Long Khánh phái ngự ý tới chữa trị, Lý Xuân Phương và các vị thượng thư tới thăm, đến chập tối mới tản đi, chỉ còn lại Vương Sùng Cố, nghe nói hai vị các lão tới, liền đại biểu nhà họ Vương ra tiếp.



- Nhữ Quan làm sao rồi?

Trương Cư Chính cấp thiết hỏi.



- Bị người ta đánh vào đầu, ngất xỉu, có điều thái y bảo không nguy hiểm lớn, có thể tỉnh lại bất kỳ lúc nào.

Vương Sùng Cố mặt nặng nề nói:



- Kẻ nào to gan như thế?

Trương Cư Chính trợn mắt lên.



- Đừng nóng.

Thẩm Mặc bấy giờ mới lên tiếng:

- Đi vào thong thả nói, nóng nảy ích gì?



Ba người đi vào phòng khách, Vương Sùng Cổ kể:

- Chiều hôm nay, bộ đường theo lệ tới kinh doanh tuần thị, nhưng bị mấy trăm tên võ phu chặn kiệu, chất vấn khiếu nại. Bộ đường không hiểu tĩnh võ phu, nên chửi mắng, kết quả bị đám người đó xông lên, phá kiệu, xé áo. Trong lúc hỗn loạn không biết kẻ nào đánh vào đầu bộ đường, máu me tuôn ra ngã xuống đất. Đám người kia tưởng đánh chết bộ đường rồi tan đàn xẻ nghe .. Tiếp theo hạ quan không biết.



Trương Cư Chính là hảo hữu của Vương Quốc Quang, sầm mặt xuống:

- Trong chuyện này vấn đề không nhỏ.


Ngô Đoái cau mày:

- Đường quan và thị lang là người Sơn Tây, đa phần viên ngoại lang, lang trung đều là người của bọn họ.



- Ít nhất còn có huynh mà.



- Lão Tây Nhi bài ngoại, ta có nổi bao quyền lực?

Ngô Đoái cười khổ.



Thẩm Mặc không nghĩ thế:

- Ở trong bộ bao năm, huynh cũng phải có chút nhân mạch chứ?



- Các mối quan hệ đều không tệ.

Ngô Đoái nghĩ một lúc rồi nói:

- Thực ra người Sơn Tây đoàn kết cũng có chỗ xấu, phạm là vị trí tốt một chút trong bộ là giữ gịt lấy, những người khác tất nhiên là rất có ý kiến.



- Huynh nói xem, nếu binh bộ thay triều đổi đại, huynh đảm bảo được bao nhiều người theo huynh?



- Một lang trung, ba viên ngoại lang, năm chủ sự ...

Ngô Đoái nhẩm tính, tính đi tính lại tức giận nói:

- Chút người đó có tác dụng gì, chỉ cần còn Dương Bác, không ai dám đối đầu với ông ta.



- Dương Bác cũng chẳng thoải mái được, Cao Củng đã đi, đám ngôn quan say máu sao chịu bỏ qua kẻ khởi sướng.



- Ông ta cũng sẽ bị đá đít sao?

Ngô Đoái không tin:

- Ông ta có căn cơ hơn Cao các lão nhiều, quan hệ tốt, lại còn đi ôm chân Từ các lão, hẳn sẽ chống chọi được thôi.



Thẩm Mặc cười lớn:

- Huynh có biết Từ các lão cực hận Dương Duy Ước không?



- Vì sao? Chẳng lẽ vì năm ngoái đình thôi, Dương Bác chơi Từ Giai một vố?



- Cái đó tính làm gì, hai bên kết oán là vì cuộc đấu đá lần này, Dương Duy Ước là mồi lửa, không vô tội như vẻ ngoài đâu.



- Tức là sao?



- Một kẻ thành tinh sao có thể để người Sơn Tây bình an vượt qua kinh sát không may may tổn hại, cho người ta nắm thóp. Từ các lão ban đầu tưởng ông ta sơ xuất, nhân cơ hội dẫn lửa đốt Cao Củng.



- Giả sử phán đoán chuẩn xác, Từ các lão sẽ không hạ quyết tâm đối phó với Cao Củng , duy trì nguyên trạng sẽ có lợi cho ông ta hơn.

Thẩm Mặc giải thích:

- Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, đã trở mặt đành sống mái. Kết quả Từ các lão thế lực hùng hậu, đến thánh ý cũng phải chịu thua, hạ bệ được Cao Củng. Giết định một nghìn tổn thất tám trăm, Từ Giai đã lộ hết móng vuốt, ngay cả hoàng đế cũng đắc tội, hình tượng trong triều bị tổn hại, nói là thương tích đầy mình cũng không phải là quá.



- Huynh nói cuộc đấu tranh này do Dương Bác cố ý khơi lên?



- Không ai có chứng cứ vì Dương Bác chẳng làm gì, ông ta chỉ lộ sơ hở ...



Dương Bác dâng tấu nói rõ ràng, theo lệ Lục Quang Tổ đánh giá sơ bộ, còn ông ta chỉ thẩm tra lại kết quả, cho nên không chú ý tới quê quán quan viên.



Với thân phận địa vị của Dương Bác, lại có dê thế tội, đáng lẽ không bị tổn thương tới gân cốt, không cần chủ động giơ đầu ra chịu đòn. Nên Từ Giai có lý do hoài nghi, Dương Bác dùng khổ nhục kế, khiến nội các tranh đấu ...



Rốt cuộc đây có phải là sự thực không thì không ai nói rõ được, nhưng Từ Giai có lý do hoài nghi, nhất là có "kẻ nào đó" sợ thiên hạ không loạn đâm chọc, ông ta càng tin chắc chắn.



Như thế Dương Bác dâng sớ biện hộ cho Từ Giai trong mắt Từ Giai thành, kẻ này thấy Cao Củng bị bại, sợ gặp báo thù quay đầu nịnh bợ mình. Càng thêm ấn tượng một kẻ hai mặt, bề ngoài đạo mạo, bên trong dơ dáy.



Báo thù là tất nhiên, tuy Từ Giai không muốn trở mặt với Dương Bác, nhưng nhất định phải cho bài học nhớ đời, trừng phạt tội mánh mung ...



Thẩm Mặc từ cuộc họp nội các nghe ra ý tứ này, nên giương trống mở cở tới binh bộ cho Từ Giai xem.



Tiếp theo nếu Thẩm Mặc cướp lấy binh bộ trong tay người Sơn Tây, khẳng định Từ Giai sẽ cười không khép miệng lại được.



- Dù muốn dằn mặt Dương Bác, cũng phải có hạn thôi.

Ngô Đoái nhíu mày:

- Liên tục phát động hai cuộc đấu tranh chính trị, Từ các lão chẳng lẽ thiếu sáng suốt như thế?



Thẩm Mặc đứng dậy vỗ vai Ngô Đoái:

- Thứ nhất, ngôn quan đang hăng máu, Từ các lão không thể khống chế nổi nửa. Thứ hai, dù người thiên hạ cho rằng ngôn quan hiện nay đều mang họ Từ ... Kỳ thực cũng có vài kẻ đục nước béo cò.



- Nói luôn là bản thân cho xong.

Ngô Đoái hiểu ra, phì cười:

- Thì ra huynh có mưu đồ.



- Hết cách, hết cách.

Thẩm Mặc lắc lư đầu:

- Ai bảo bọn họ ta chẳng chọc nổi ai, đành mượn gió đông, kiếm chác một chút.



- Hay rồi.

Ngô Đoái xoay tay :

- Lấy hạt dẻ trong lửa mới thích, mấy năm qua thấy huynh không làm gì, tưởng rằng kiếm trong tay huynh rỉ sét rồi.



- Đợi cơ hội mà thôi.

Thẩm Mặc thở hắt ta:

- Huynh đệ, ta có một kế hoạch hoàn chỉnh, một khi bắt đầu là các mắt xích liên tục nối vào nhau, chỉ cần tiến hành thuận lợi, ta tin có thể làm trọn giấc mộng biên phòng của mọi người, cũng làm ta vượt qua thời kỳ chấn động này ... Nên không được phép có chút sai sót nào.



Ngô Đoái nắm chặt tay y, gật mạnh đầu.