Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 797 : Gió đông nổi, trống trận rung

Ngày đăng: 17:52 30/04/20


Thẩm Mặc một mặt tích cực đàm thoại với binh bộ từ trên xuống dưới, trừ bỏ ảnh hưởng xấu sự kiện tập kích, một mặt điều Thích Kế Quang về thống lĩnh Thần cơ doanh, đồng thời dâng tấu xin cho Đông Ninh hầu Tiêu Anh quay lại thống lĩnh kinh doanh.



Hai đạo sắc lệnh này làm Vương Sùng Cố và Hoắc Kỳ có chút thấp thỏm, đó là thân tin của Thẩm Mặc khó khăn lắm mới đuổi được khỏi kinh doanh sao dễ cho trở lại.



Dù Thẩm Mặc là đại học sĩ phân quản, nhưng muốn xen vào bộ vụ phải xem sức ảnh hưởng của bản thân, nên binh bộ không nể mặt, y phải để xuất trên cuộc họp nội các, được thông qua rồi mới dùng công văn ban xuống binh bộ .



Hai vị thị lang tinh toán, với tình thế của nội các hiện nay, khả năng không thông qua lớn hơn, cho nên bọn họ không chấp hành, ngày hôm đó Vương Sùng Cố tới hỏi ý kiến Dương Bác.



Nghe báo cáo sau, Dương Bác trầm tư rất lâu:

- Nghe nói trên cuộc họp nội các, Từ các lão đề xuất chỉnh đốn binh bộ hả?



Vương Sùng Cố có chút ngạc nhiên:

- Hình như là có.



- Vào lúc này nếu binh bộ đối đầu đại học sĩ phân quản binh bộ, ông thấy sẽ ra sao?



- E càng cho bọn họ lý do.

Vương Sùng Cố lắc đầu:

- Chẳng phải Từ Giai và Thẩm Mặc không hòa thuận sao?



- Không hòa thuận cũng là sư đồ, thân cận hơn chúng ta nhiều. Huống hồ trong làn sóng đảo Củng này, biểu hiện của Thẩm Mặc khiến quan hệ của bọn họ hòa hoãn lớn.



- Y có làm gì đâu?



- Không làm gì là được, triều đình ai chả biết Thẩm Mặc và Cao Củng quan hệ thân thiết, vậy mà y không nói cho Cao Củng một lời..

Dương Bác đưa tay chặn Vương Sùng Cố:

- Ta biết ông muốn nói chuyện Từ Trắc, trong mắt Từ Giai, ta có hiềm nghi lớn hơn.



- Quan trọng là y phân rõ giới hạn với Cao Củng, chắc chắn làm Từ Giai thở phào, cho rằng học sinh là ngó sen chặt đứt còn vương tơ .. Hiện giờ Cao Củng đã đi, giáo huấn đã cấp, Từ Giai sẽ dùng y.



Vương Sùng Có cười:

- Ngài suy đoán quá thiện chí rồi.



- Không phải, ta rất hiểu Thẩm Chuyết Ngôn, đừng thấy y suốt ngày hiền hòa dễ dãi, thực chất là hạng vong mệnh gan lớn chùm trời.

Nói tới đó Dương Bác nhớ tới mùa thu năm ngoái, tên gia hòa này liên tục dụ dỗ lừa gạt lấy sự tín nhiệm của mình, kéo quân đi đánh Yêm Đáp.



Sau chuyện Dương Bác suy nghĩ lại nhiều lần, bị sự điên cuồng ẩn sâu trong bản tính của Thẩm Mặc làm kinh hãi, cho nên sau khi y nhập các mới liền chấp nhận thỏa hiệp, là không muốn triệt để đắc tội với tên điên này.



- Đau đầu.

Dương Bác cười khổ:

- Kẻ lý trí không sợ, kẻ điên không sợ, nhưng kẻ điên có lý trí thì cực kỳ đáng sợ ... Vì hành động của y luôn vượt khỏi suy nghĩ của ngươi, khiến ngươi không sao đề phòng cho xuể.



- Vậy phải làm sao?

Thấy Dương Bác kiêng kỵ Thẩm Mặc như thế, Vương Sùng Cố u uất nói:

- Ngoan ngoãn nghe lệnh, giao binh bộ cho y?



- Sao thế được, đợi y qua được ải này hẵng nói, làm sao xử lý được chuyện Vương Nhữ Quan, dẹp sự hỗn loạn trong kinh doanh, đó không phải chuyện dễ đâu ... Chúng ta không cần trực tiếp xung đột với y, chỉ cần thông báo cho mấy vị quốc công bảo bọn họ cầm cự, thời gian càng kéo dài, càng có lợi cho ta, càng bất lợi cho y.



Vương Sùng Cố gật đầu:

- Đêm nay hạ quan sẽ cho người chuyển lời.



- Ngoài ra, bảo người trong bộ thu mình lại một chút, đừng để người ta tóm được thóp, ông cũng không thể không nể y chút nào, nhân cơ hội này dùng y diệt đám ngựa hại bầy, lại không cần phải làm người xấu, tội gì không làm.



Vương Sùng Cố gật đầu, đợi Dương Bác nói tiếp, nhưng ông ta đã cầm cốc trà lên uống, hiển nhiên đã nói xong, không khỏi thất vọng:

- Chỉ thế thôi sao? Không chủ động dằn mặt y à?

Đó mới là chủ đích của ông ta.



- Ông muốn làm gì thì cứ làm nấy.

Dương Bác nhìn bầu trời âm u:

- Thời gian này ít tới chỗ ta đi.



~~~~~~~~~~~~~



Rất nhanh Vương Sùng Cố hiểu vì sao, một ngày sau, Chiêm Ngưỡng Tí đàn hặc Dương Bác, nói :" Kẻ đồng lõa đã bị trừng phạt, vì sao tên đầu sỏ vẫn ở trên triều đường?" Lại nói :" Dương Bác là kẻ âm hiểm, Cao Củng ngu xuẩn bị ông ta hãm hại còn giúp đếm tiền."



Lập tức có ngôn quan hưởng ứng, phát động đàn hặc toàn diện với Dương Bác, không chỉ chuyện kinh sát, mà còn cả sự kiện ngầm giảng hòa với người Mông Cổ..



Tính ra sơ hở của Dương Bác mấy năm gần đây còn nhiều hơn mấy chục năm trước cộng lại, kỳ thực ông ta có khổ tự biết, vì cùng với thế lực mới Vương Sùng Cố, Hoặc Kỳ trưởng thành, bọn họ lớn gan hơn, làm việc ít cố kỵ hơn, gặp phong ba luốn đâm đầu vào .



Lớp trẻ nổi lên đoạt quyền, Dương Bác cảm thấy lời nói của mình đã không còn như trước, càng biết, quan trọng nhất là để Từ Giai hả giận rồi hẵng tính. Liền dâng sớ biện hộ, sau đó đóng cửa từ khách, đợi xử lý.



Tiếp ngay đó một công văn đưa ra, trích đăng báo cáo điều tra của tả phó đô ngự sử Lâm Nhuận, tức thì làm binh bộ đã ở đầu sóng ngọn gió, lại cảm thụ được thống khổ núi lớn đè lên người ...



Năm ngoái sau sự kiện quân nhu, Lâm Nhuận phụng chỉ ngầm điều tra hệ thống quân nhu, không biết hắn dùng thủ đoạn gì, mò được tận gốc vấn đề, viết thành báo cáo hơn tám vạn chữ.



Nhìn thấy báo cáo đó, nội các chấn kinh, vốn đã dự liệu được chuyện sẽ rất tệ, nhưng không ngờ nó còn tệ gấp chục lần.



Cung cấp quân sự rất lỏng lẻo lại hỗn loạn, cần binh, hộ, công ba bộ hợp lực mới có thể hoàn thành. Trong đó liên quan tới hậu cần ở ba bộ là: Võ khó thanh lại ti của binh bộ phụ trách bảo quản và cấp phát binh khí; hộ bộ chưởng quản quân phí và lương thưởng; công bộ cung cấp chế tạo khí giáp, hỏa dược ..v..v..v..



Mỗi năm dự toán quân nhu do binh bộ đề xuất, sau đó tiến hành thương thảo với công bộ hộ bộ, cuối cùng đề xuất ở hội nghị cuối năm của nội các. Trong cả quá trình, binh bộ phụ trách đề xuất tiêu chuẩn, lại phụ trách khâu cấp phát cuối cùng, nên chiếm địa vị chủ đạo.



Nếu TW thống nhất phân phối có thể thỏa mãn nhu cầu quân sự của đế quốc khổng lồ này, nhưng các bộ không có năng lực khống chế sản xuất, chấp hành sản xuất ở cơ cấu không liên quan ...

Ví dụ sản xuất khôi giáp, ở ngoại ô kinh thành đặt một binh công xưởng cung cấp 5 vạn bổ áo giáp. Nhưng thực sự công xưởng này mỗi năm chỉ chế tạo 5 nghìn bộ, phần còn lại đặt hàng ở xưởng nhỏ hàng trăm nơi gom lại.

Tuy có một cục binh khí giống như kiểu tổng quản lý, nhưng không có quyền năng thống nhất nhân lực và vật tư, tất nhiên chẳng thể nói gì tới phân công kỹ thuật.



Chẳng cần nói nhiều, kiểu tổ chức hỗn loạn kém chất lượng này là giường ấm ủ cho hủ bại sinh ra. Nên sinh ra những thứ "giáp giấy" thiếu lượng sắt, quy cách lộn xộn, căn bản không có khả năng bảo vệ gì hết.



Các loại vũ trang khác cũng như thế, nên bộ đội có sức chiến đấu mới là lạ.



Nội các tuy phẫn nộ, nhưng ao nước này quá sâu, bên trong liên quan tới cả vương công quý tộc, hoàng thân quốc thích, quan viên các bộ, thậm chí các đại học sĩ cũng nhận hiếu kính từ phương diện này, làm sao mà quyết tâm điều tra cho được.



Đương nhiên hiện giờ "nội các" đồng nghĩa với "Từ Giai", Cao Củng đi rồi, nội các triệt để thành thiên hạ của Từ Giai, các đại học sĩ khác thành A, B, C phụng lệnh làm việc. Trong triều đình quyền thế càng vượt quá hoàng đế, duy ngã độc tôn.



Thực lòng Từ Giai hi vọng chỉnh đốn quân sự, chấn hưng biên phòng Đại Minh, giống như Nghiêm Tung trừ Oa họa đông nam, ông ta cũng muốn giải quyết thát lỗ phía bắc.



Thế nhưng chủ trương của Từ Giai là "bình ổn", hi vọng dùng cái giá thấp nhất đổi lấy quốc lực khôi phục.



Cho nên dù nhìn thấy tệ nạn, ông ta không hi vọng có biến hóa nghiêng trời lệch đất, khuynh hướng điều chỉnh ôn hòa, nhất định phải trong tầm kiểm soát.





Mang tâm lý bảo thủ đó, hiện giờ ông ta có chút thất vọng với Trương Cư Chính, ngược lại thấy Thẩm Chuyết Ngôn cùng tuổi tác tăng lên, mỗi ngày một giống mình, mỗi ngày một thêm vừa lòng với y.



Vì thế trên cuộc họp nội các, Từ Giai ban cho Thẩm Mặc làm đặc sứ toàn quyền, tiến hành chỉnh đốn quân sự trong kinh, hán chế duy nhất là khống chế trong binh bộ, không được lan tới hộ bộ và công bộ, càng không thể cuốn thế gia huân quý vào.



Từ Giai tuy không sợ đám thế gia huân quý, nhưng không muốn xung đột với họ, cho nên đặc biệt dặn Thẩm Mặc phải khắc chế.



Độc đoán có cái lợi là hiệu suất cao, ngay hôm đó thánh chỉ ban bố, bổ nhiệm Thành Quốc công Chu Hi làm tổng đốc nhung chính đại thần, đại học sĩ làm đại thần hiệp trợ.

Mọi người đều biết, Thành Quốc công đảm nhận chính chức chỉ để tỏ ý tôn trọng quân quý thế gia thôi, người định đoạt là Thẩm Mặc.



Xem ra lần này muốn khai đao với nhung chính kinh thành rồi.



*** Cung, nỏ , giáo, mác, kích gọi là nhung, nên chuyện quân đội là nhung chính.



Xem xong thánh thỉ, Vương Sùng Cố và Hoắc Kỳ ngồi không yên, nhớ lại thái độ tắc trách với Thẩm Mặc trước đó, cảm thấy chuyện gay to rồi, vội đi xin chỉ thị Dương Bác.



Nhưng Dương Bác đóng cửa từ khách, ngay cả bọn họ cũng không tiếp, chỉ gửi giấy ra cho hai người :" Với Thẩm Mặc chỉ có thể mềm dẻo, không thể cứng rắn, tự xem mà làm."



Vương Sùng Cố sắc mặt rất khó coi, năm xưa ông ta là tiền bối của Thẩm Mặc, chẳng ngờ người ta đã vào tới nội các, mình còn là thị lang. Nghĩ tới phải nghe y sai bảo, trong lòng khó chịu hết mức.



Hoắc Kỳ nhớ tới một việc:

- Hai đạo sắc lệnh kia đã chấp hành chưa?



- Chưa.

Vương Sùng Cố lắc đầu:

- Vẫn gác ở đó, định đợi xem hẵng hay.



- Còn đợi gì nữa, nếu Thẩm tướng hỏi tới mà chưa chấp hành, chúng ta ăn nói ra sao?

Hoắc Kỳ cuống lên.



-Thẩm tướng cái gì?

Vương Sùng Cố lòng chua chát, nhưng tình thế ép buộc, đành nói:

- Hôm nay muộn rồi, mai ta làm.



- Mai thì muộn rồi.

Hoặc Kỳ nhìn Vương Sùng Cố không sao hiểu nổi:

- Hôm nay phải dùng thập vạn hỏa cấp phát ngay.



Kế trấn cách kinh sư 150 dặm, vừa sáng sớm Thích Kế Quang đang thu được công văn của kinh thành, lập lập tức xuất phát, hắn không dám chậm trễ, hỏa tốc lên đường, sáng hôm sau đã tới Bắc Kinh.



Tắm rửa thay y phục xong, hắn tới binh bộ báo danh, tướng lĩnh thường tới binh bộ ít nhiều bị hoạnh họe, Thích Kế Quang biết từ lâu, chuẩn bị một sấp ngân phiếu trong lòng đợi cắt xẻo.

Ai ngờ người binh bộ đột nhiên trở nên liêm khiết, hắn đưa tiền không nhận, còn pha trà thân thiết bảo hắn đợi trong phòng khách.



Thích Kế Quang nghĩ :" Chẳng lẽ chê ít? Ừm, 20 lượng ... Không được phải tăng gấp đôi."



Đang nghĩ lung tung có người gọi:

- Thích tướng quân, mời theo hạ quan.



Thích Kế Quang bấy giờ mới xác định, mặt trời mọc từ hướng tây rồi, nhưng ... Vì sao?



Mang theo đầy một bụng nghi hoặc tới khóa viện thượng thư đại nhân, thấy một thanh niên mặc quan phục tiên hạc mỉm cười với mình.



- Mạt tướng tham kiến Thẩm tướng.

Thích Kế Quang vội đi nhanh tới quỳ một gối xuống.
Từ Văn Bích cảm thấy không ổn.



- Nội các đã thu đủ chứng cứ, sẵn sàng dẹp bỏ công xưởng đen làm hàng xấu hại triều đình.

Thẩm Mặc cao giọng nói:

- Chỉ có điều không biết liên qua tới huân quý hay không, giờ thái tử chứng minh lo lắng của nội các là dư thừa, tất nhiên là tốt.



- Chẳng lẽ? Sắp có hành động?

Từ Văn Bích gian nan nói:



- Mọi chuyện đủ cả, chỉ thiếu gió đông. Thế tử đợi tin tức tốt lành đi.

Thẩm Mặc nghĩ :" Nhóc con muốn chơi với ta hả? Còn non lắm."



- Đừng nghe nói nói bậy, nó không hiểu gì cả.

Từ Văn Bích sắp phát khóc rồi, Từ Duyên Đức đành ra mặt:

- Đại nhân, kỳ thực nội tình ngài đều biết rồi, chúng ta không chơi đùa nữa, ngài nói định làm thế nào đi.

Ý ngầm là, ta có thể đồng ý thì đồng ý, không thể thì ... Cá chết lưới rách.



- Như thủ phụ đã nói, phải để mọi người đều chấp nhận được.

Đối phương đã nhượng bộ Thẩm Mặc hòa hoãn hơn:

- Nội các yêu cầu kinh doanh phải chấn chỉnh lại, có sức chiến đấu. Quốc công cung biết đấy, sau khi họa đông nam đã trừ, trọng tâm biên phòng dịch chuyển lên phía bắc, tới lúc giải quyết người Mông Cổ rồi. Để đạt được mục tiêu này biên quân là không đủ, cần khôi phục kinh quân, hai nắm đấm cùng tung ra mới có thể đánh được người Mông Cổ.





Thẩm Mặc chân thành nói:

- Điều này không xung đột lợi ích với huân quý, lịch sử sớm chứng minh, kinh quân hùng mạnh, huân quý thế lớn, kinh quân nhược tiểu, huân quý suy vi, tư vị trong đó, tin rằng các vị cảm nhận sâu hơn ta.



- Đại nhân nhìn rất thấu triệt.

Từ Duyên Đức cười khổ:

- Đạo lý ai cũng hiểu, nhưng ai có thể đảm bảo bỏ đi lợi ích trước mắt sẽ không bị "mất phu nhân lại thiệt quân", lui lại mà nói, thế gia huân quý không vươn tay vào quân đội nữa, ăn rau ăn cỏ có thể sống được, nhưng quan binh già cả bệnh tật bị đào thải thì sao?



Nói tới đây giọng ông ta trở nên nặng nề:

- Thái tổ hoàng đế anh minh, đám hậu bối chúng ta không dám dèm pha, nhưng chế độ quân hộ thật vớ vẩn ... Một đời làm quân hộ, đời đời làm lính, không cho làm việc khác. Nói ra có chút bi ai, nhưng làm lính là chuyện bất hạnh, cả đời kiến công lập nghiệp, vì quốc gia đổ máu, vào sinh ra tử ... chưa chắc đã bằng một ngày chi hồ giả dã chua lè ...



Thấy phụ thân nói có chút mạo phạm, Từ Văn Bích ho khan nhắc nhở, Thẩm Mặc lại gạt đi:

- Để quốc công nói, những lời này phải chất chứa trong lòng nhiều năm rồi.



- Đúng thế, ta nghĩ không thông.

Từ Duyên Đức lộ vẻ bi ai:

- Vì sao tướng sĩ lấy sinh mệnh bảo vệ quốc gia lại bị coi là đám người hạ tiện nhất thiên hạ?



Mặc dù Thẩm Mặc hùng biện vô song, nhưng trước mặt sự thực tàn khốc, mọi lời lẽ trở nên yếu ớt:

- Triều đình chẳng phải mở vệ học, cho phép mỗi hộ một người đọc sách sao?



- Đúng, hoàng ân lồng lộng, nhưng như muối bỏ bể.

Từ Duyên Đức lắc đầu:

- Hơn nữa trúng cử nhân khó nhường nào? Trình độ giáo học vệ sợ lại thấp, mỗi năm chẳng có được mấy cử nhân, nói gì tới tiến sĩ.



- Quay lại câu chuyện, địa vị này, cảnh ngộ này, có thể cả đời làm lính coi như phúc phận của bọn họ. Chỉ có ở trong quân đội, bọn họ mới có cái ăn, mới cảm thấy mình hữu dụng. Nhưng triều đình muốn chỉnh đốn, muốn đào thải kẻ không hợp cách. Đại nhân, ngài đã nghĩ chưa, rời khỏi quân doanh bọn họ có thể làm gì?

Lúc này Từ Duyên Đức thể hiện trọn vẹn độ sâu tư tưởng một vị quốc công:

- Một binh sĩ giải ngũ hoàn hương, là tăng thêm một người dân vô nghiệp, cùng thói quen sống trong binh doanh, khó thích ứng cuộc sống bách tính, chỉ tăng thêm nhân tố bất ổn định trong xã hội.



- Ở triều đại khác, một quan quân rời ngũ đều được tôn kính tương đối, được cho làm lý trưởng, hương trưởng, hoặc làm dân chính giúp quản lý địa phương, với kinh nghiệm bọn họ mà nói, có thể thoải mái hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng hiện thực là, sự nghiêm túc chính xác, kỷ luật nghiêm ngặt được coi là tố chất tốt đẹp trong quân ngũ ở dân gian bị coi là quái vật dị loại, không hòa đồng được.



- Đại nhân, cho nên không giải quyết được những vấn đề này, thứ cho chúng tôi không thể đồng ý.

Từ Duyên Đức kết thúc bài diễn thuyết dài.



Nói trắng ra mà lợi ích của thế gia, quan quân và binh sĩ đều phải đảm bảo, với quan viên khác có lẽ sẽ bối rối, nhưng Thẩm Mặc kinh nghiệm hai đời sao không biết tầm quan trọng của việc an bài quan binh giải ngũ? Cho nên cảm động nhìn Định quốc công:

- Quốc công gia lòng dạ nhân hậu, là phúc của Đại Minh và hoàng thượng.

Ẩn ý là bọn ta có thể không truy cứu trách nhiệm của ông, nhưng cách nói dễ nghe hơn nhiều.



Quả nhiên cha con họ Từ mặt mày nhẹ nhõm hơn.



- Yên tâm, triều đình sẽ có trách nhiệm, vấn đề ngài nói nội các đã nghĩ tới rồi. Hiện giờ có bản thảo sơ bộ, quốc công tham khảo một chút. Trước tiên là kinh doanh phải tinh giảm, nhưng do nội bộ sơ tuyển, binh bộ không quản lý, chỉ tiến hành phúc tuyển danh sách kinh doanh tiến cử, được không?



Như thế đảm bảo chuyện báo cáo láo số lượng, mạo danh thế chỗ sẽ được triều đình bỏ qua.



Vẻ mặt cha con họ Từ nhẹ thêm ba phần nữa.



- Còn quan binh không được tuyển trúng vẫn là người triều đình, nhưng lui khỏi hàng ngũ chiến đấu, sắp xếp việc khác.

Thẩm Mặc bình thản nói ra quyết định có thể thay đổi vận mệnh vạn người.



- Là sao?

Từ Duyên Đức phấn chấn.



- Hai phương hướng, một là truân điền, hai là binh công. Sau này quân đội không cần vừa trồng ruộng vừa thao luyện nữa, bộ đội truân điền không cần đảm đương nhiệm vụ chiến đấu. Giống như thế quân công chỉ chuyên sản xuất quân giới, không làm việc khác.



Từ Duyên Đức im lặng rất lâu mới thốt ra một cầu:

- Làm thế là thay đổi tổ chế.



- Đâu có, chức trách quân đội không hề thay đổi, chỉ phân công kỹ hơn thôi. Khôi phục sức chiến đấu quân đội, mới là tuân thủ tổ chế thực sự.



- Ha ha ha, ta không nói lại đại nhân, dám hỏi đại nhân, truân điền thì điền ở đâu ra, quân xưởng định lập thể nào?



- Ta đã tra duyệt, kinh doanh có 20 vạn khoảnh truân điền, triều đình sẽ phân cho mỗi hộ, cung cấp nông cụ, tin rằng quan binh sẽ rất vui mừng. Còn về quân xưởng, sẽ cấp kinh phí xây căn cứ quân sự cỡ lớn, đủ an trí ba vạn quan binh.



Từ Duyên Đức mặt trắng bệch, gian nan nói:

- Đại nhân đùa à?



Thẩm Mặc thu lại nụ cười:

- Trông ta giống đùa sao?



Giờ Thích Kế Quang đã nắm lại Thần cơ doanh, Thẩm Mặc chẳng sợ kẻ nào đối đầu với mình nữa, lần này tới kỳ thực là tiên lễ hậu binh, chỉ hi vọng thông qua chân thành giảm thiểu va chạm thôi.



Hiểu quyết tâm của Thẩm Mặc, Từ Duyên Đức loạn thật rồi, số ruộng kia sớm bị bọn họ xâm chiếm bảy tám phần; còn quân xưởng, chẳng phải chặt đứt đường sống những quân xưởng đen của bọn họ sao?



Lúc này trời không còn sớm nữa, Từ Văn Bích lần nữa giải vây cho phụ thân:

- Mời thế thúc và phụ thân vào nội đường, vừa ăn vừa nói chuyện.



- Ồ không còn sớm nữa.

Thẩm Mặc như vừa mới phát hiện ra:

- Tối ta còn có hẹn, quấy nhiễu quốc công cả chiều thật áy náy, ngày khác chúng ta nói chuyện nhé.



Từ Duyên Đức cần thời gian suy nghĩ và thương lượng với hai vị quốc công khác, cầu mà chẳng được, nói cho có lệ:

- Một bữa cơm chẳng tốn bao thời gian mà.



- Cũng phải, thịnh tình khó chối từ, vậy quấy nhiễu một bữa.



Từ Duyên Đức mặt rõ ràng cứng lại, nhưng lập tức mỉm cười:

- Vinh hạnh, vinh hạnh.



Khi ăn cơm, hai bên không nhắc tới chuyện tổn thương tình cảm nữa, nói đề tài vui vẻ .. Nói đi nói lại, nói tới Từ Bằng Cử, đúng là tên gia hỏa làm người ta vui vẻ.



Từ Văn Bích rót rượu cho Thẩm Mặc:

- Nghe thúc thúc nói, đông nam khắp nơi là hoàng kim, tùy tiện một phủ đều giàu hơn cả Bắc Kinh, có phải thế không?



- Không phải đâu.

Thẩm Mặc đã bị hai cha con nhà này chuốc ngà ngà say rồi:

- Đại bộ phận không sánh bằng.



- Chất nhi nghe nói, thế thúc ở đông nam nói một là một, các nghành nghiệp đều phải nghe thế thúc.

Từ Văn Binh thân thiết nói:

- Thể diện thế thúc thật lớn.



- Hắn nói lung tung đấy.

Thẩm Mặc mắt lờ đờ, có vẻ như không nghe ra chỗ không ổn trong lời đó, khiêm tốn nói:

- Toàn do bằng hữu yêu quý, có điều thế thúc ta cũng có chút thể diện.



- Đương nhiên rồi.

Từ Văn Bích lại rót rượu cho y:

- Nếu chất nhi ở Nam Kinh, thế thúc khẳng định có thể chỉ điểm cho chất nhi theo kiếm chút canh.



- Ở Bắc Kinh cũng được mà.

Thẩm Mặc cười ha hả:

- Phương nam khắp nơi hoàng kim, dựa vào cái danh của nhà ngươi, tuyệt đối có thể kiếm được một chén canh.



- Ồ vậy mua ruộng hay mở xưởng thì tốt hơn.

Từ Văn Bích cùng cha hắn giương tai lên:

- Thế thúc nói mau, chất nhi sốt ruột quá rồi.



- Được, được, nói, ngươi ở Bắc Kinh, mua đất hay mở xưởng ở đông nam đều không tiện, cường long không áp được địa đầu xà.



- Vậy còn bảo khắp nơi hoàng kim.

Từ Văn Bích có chút thất vọng.



- Thời buổi này cái gì quý nhất? Cơ hội.

Thẩm Mặc vung vẩy hai tay, giọng cũng kéo dài ra:

- Chỉ cần ngươi nắm được cơ hội, thì tìm được núi vàng, tiêu cả đời không hết.

Rồi cười thần bí:

- Hiện đang có cơ hội tuyệt hảo.



- Cơ hội gì?

Hai cha con họ Từ nín thở, sợ nghe sót chữ nào đó.