Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 798 : Trên đời này, ai sợ ai

Ngày đăng: 17:52 30/04/20


- Lữ Tống, biết vì sao đám Vương Trực, Từ Hải bỏ tiền ra chi viện Lữ Tống không?



- Chẳng phải vì thủy sư không dung bọn chúng nên tranh thủ đi kiếm cái danh bá tước, sau này có chỗ dựa dẫm sao?

Từ Văn Bích hỏi nhỏ.



- Đều là lời mặt ngoài thôi.

Thẩm Mặc rượu vào lời ra:

- Bọn họ kiếm ăn trên biển, biển mới là chỗ dựa, vả lại bọn họ là hải thương chỉ biết có lợi, sao có thể vì chút khí phách đi đánh nhau với hải quân Tây Ban Nha cường đại.



Bọn họ chẳng biết hải quân Tây Ban Nha mạnh chỗ nào, chỉ biết tơ lụa, trà, đồ gốm và các loại xa xỉ phẩm hàng năm chảy cuồn cuộn về Tây Ban Nha, nghe nói cái thủ đổ gì ấy toàn là vàng, người Tây Ban Nha đúc nó thành Ưng Nguyên, mang tới Đại Minh mua đồ về cho quốc vương và quý tộc hưởng thụ.



*** Ưng Nguyên, bạc TBN đúc.



Tri thức này Từ Văn Bích nghe ngóng được trong chuyến đi Nam Kinh.



Cho nên hai cha con họ Từ tin, đám hải thương mạo hiểm đánh Lữ Tống là vì lợi ích dụ hoắc chẳng phải vì bá tước vớ vẩn gì.



- Kỳ thực bí mật ở vị trí của Lữ Tống.

Thẩm Mặc lè nhè nói:

- Nơi đó là cửa cảng quan trọng nhất từ Đại Minh tới Châu Mỹ, khống chế nó, là khống chế còn đường hoàng kim, ý nghĩa có cần ta nói nữa không? Hơn nữa ở đó sản xuất hương liệu, hoàng kim , cùng các sản vật quý gia, dù không có tuyến đường ấy cũng kiếm lớn.



- Nhưng quốc vương họ chịu nhường ra sao?

Từ Duyên Đức không kìm được hỏi.



- Mùa xuân năm nay, quốc vương Lữ Tống đã tuẫn quốc trong một trận hải chiến rồi.



- Vậy người dân không hoan nghênh thì sao?



- Nơi đó có mấy vạn di dân Đại Minh, đang nghển cổ đợi vương sư, nghe nói bọn họ muốn kiến lập phiên quốc hải ngoại, tin rằng hoàng thượng sẽ rất vui.



Từ Duyên Đức hỏi nhỏ:

- Nhưng liên quan gì tới chúng ta.



- Bọn họ muốn giữ đường biển thông suốt cần được triều đình và Tây Ban Nha thừa nhận, nếu có người giúp được họ, đồng thời làm bảo hộ cho họ , bọn họ vui vẻ đóng tiền bảo hộ hàng năm, hoặc hoan nghênh tới Lữ Tống cùng kinh doanh chia lợi ích.



- Có thể kiếm được bao tiền?

Từ Văn Bích tò mò hỏi:



- Phải xem hợp tác tới mức độ nào, nhưng chắc chắn là phải tính bằng hàng chục vạn, có điều nếu là ta, nhất định không cần tiền, nơi đó đất đai phì nhiêu bao la, hỏi xin bọn họ mấy vạn khoảnh, rồi phái người tới kinh doanh, sản xuất, bản cho Đại Minh bán cho Tây Ban Nha, có sẵn cửa cảng tiện lợi, lại chẳng lo nguồn tiêu thụ, đó là cơ nghiệp ngàn đời.



Hai cha con họ Từ nghe y nói mà tim đập thình thịch, hận không thể vỗ cánh bay tới Lữ Tống xem nên lấy bạc hay lấy đất. Ổn thỏa tất nhiên là lấy bạc, nhưng mấy vạn khoảnh đất, tuyệt đối đáng phải người tới xem ... Chẳng may là thật thì sao? Cần gì tranh ăn ở Bắc Kinh nữa ...



Muốn hỏi thêm thì Thẩm Mặc đã say không còn nói lên lời nữa rồi, đành thôi, nấu canh tỉnh rượu cho hắn sau đó gọi thị vệ Thẩm phủ đưa về.



~~~~~~~~~~~~~~~~~



Trời tối mù, biển đen ngòm, sóng ngợp trời, trên mặt biển mênh mông, ông trời dùng tiếng động kinh hãi tuyên bố quyền uy vô thượng của mình.



Giữa biển khơi như nồi nước đang sôi đó, có một đội thuyền đang cố gắng vẫy vùng, thứ đồ vật khổng lồ thường ngày diễu võ giương oai đó, thời khắc này sao mà mong manh, nhỏ yếu ...



Gió bão ngày một lớn, những cơn sóng ngập trời đánh vào mạn thuyền, làm con thuyền lớn run rẩy, phát ra tiếng răng rắc làm răng người ta va vào nhau cồm cộp, dù là thủy thủ có kinh nghiệm nhất cũng lộ vẻ khiếp sợ.



Lái chính và thủy thủ trưởng tới phòng thuyền trưởng, thỉnh cầu thuyền trưởng trẻ tuổi chặt cột buồm, nếu không thuyền lật mất.



Thuyền trưởng đó cự tuyệt, còn yêu cầu bọn họ hướng về phía tây, đi theo chiều gió ...

Đây là việc mạo hiểm cực lớn, vì như thế tức là đem quyền khống chế con thuyền cho cuồng phong quyết định...



Hai người khuyên nhủ hắn, chặt đứt cột buồm, sau đó buộc đá ngàn cân ném vào trong biển, ít nhất có thể khiến thuyền ổn định một chút.



- Ngu xuẩn, thuyền chúng ta tuy kiên cố, nhưng tải trọng quá lớn, ăn nước quá sâu, nếu đi chậm lại kháng cự sóng gió, chắc chắn thân thuyền không chịu nổi bao lâu.

Thuyền trưởng rút kiếm ra, chém đinh chặt sắt nói:

- Đừng nói nhiều, đi truyền lệnh của ta, kẻ nào kháng lệnh chém lập tức.



Lúc này một vị tướng quân mặc Sơn Văn giáp xuất hiện nói:

- Phục tùng thuyền trưởng đi.



Hai người địa vị cao nhất đã nhất trí, mọi người biết không thể thay đổi được nữa, đành xoay người, lảo đảo rời khỏi khoang mặt vàng như nghệ.



Nhìn tín hiệu kỳ hạm phát ra, những thuyền khác không sao tin được, cho rằng người kia điên rồi. Nhưng kỳ hạm chuyển hướng tăng tốc đi về phía tây nam, bọn họ căn bản không có thời gian suy nghĩ, tránh khỏi rớt đội, đành vừa chửi bới vừa đi theo.



Xoẹt, một tia chớp xẹt qua bầu trời, chiếu sáng không gian đen ngòm, đội thuyền nối tiếp nhau nương theo cơn bão, phá sóng chém gió, lao vùn vụt về phía nam...




Lúc này đội đột kích trên biển cũng gia nhập, hình thành thế gọng kìm, nhưng Mao Hải Phong dù sao là lão tướng kinh nghiệm trận mạc, liền sai đốt cháy hàng rào doanh trai, nơi đó vốn chất đầy cỏ khô, tức thì lửa cháy ngùn ngụt, người Tây Ban Nha không đánh vào được.



Lợi dụng cơ hội đó, Mao Hải Phong tập trung quân chỉnh biên lại, chống chọi qua được đêm nguy hiểm nhất.



Ngày hôm sau kế hoạch của người Tây Ban Nha là dàn trận tấn công, nhưng không thẹn là thổ phỉ, cứ điểm của Moo Hải Phong không chỉ kiên cố còn có mấy khẩu đại pháo, rất nhiều tiểu pháo, đúng là cái vỏ rùa cứng rắn.



Người Tây Ban Nha đạn dược không đủ, đành bỏ tấn công, đây là quyết định sáng suốt, nếu cố tấn công, khả năng sẽ bị Mao Hải Phong đang trong cơn điên diệt sạch.



Người Tây Ban Nha quyết định bao vây đợi lương thảo của Mao Hải Phong cạn kiệt.



Trong ba tháng vây khốn, tất nhiên không thiếu va chạm kịch liệt, Mao Hải Phong vì muốn rửa sạch xỉ nhục, vì thế luôn chỉ huy tuyến đầu, làm sĩ khí cao vời, không chỉ giữ được cứ điểm, còn tạo thành cho đối phương tổn thất không nhỏ.



Nhưng người Tây Ban Nha chiếm ưu thế tiếp tế, Mao Hải Phong thì bị vây kín, lương thảo cạn dần.



Làm người ta ngạc nhiên là viện quân của Vương Trực chỉ xuất hiện ngoài đảo Lữ Tống, lấy lý do hải quân đối phương hùng mạnh không tới gần được, rồi trở về.



Lâm Phượng tuy có thù với Mao Hải Phong, nhưng không thể khoanh tay ngồi nhìn đồng bạo bị dị tộc tiêu diệt, nhiều lần xin tới giải vây nhưng bị cự tuyệt. Lý do là ... Thời cơ chưa tới.



Lâm Phượng chỉ biết buồn bực đứng ngóng bên biển, khi hắn sắp thành đá vọng phu thì tổng tài đại nhân hạ lệnh xuất phát, lúc này đã là tháng 6 rồi.



Hạm đội xuất phát được hai ngày thì gặp một cơn bảo bất ngờ, tuy bằng kinh nghiệm và tri thức của Lâm Phượng , hạm đội vượt qua tai kiếp, nhưng tổn thất 200 người, tới ngoại vi cảng Mã Ni Lạp muộn hơn một ngày theo kế hoạch.



Kế hoạch ban đầu phải bỏ, Lâm Phượng bản tinh cẩn thận, quyết định thăm dò trước, chỉ huy hạm đội ẩn mình trong hòn đảo hình trăng non (Tân Nguyệt) , đồng thời phái thuyền nhỏ nhân bóng đêm lên bờ bắt nối với người liên lạc.



Ngày hôm sau tin tức truyền về, người chuẩn bị tạo hỗn loạn của công ti, quả nhiên bị người Tây Ban Nha bắt, làm nội địa tăng cường cảnh giác.



Nội ứng ngoại hợp không được nữa, Lâm Phượng đang đau đầu suy nghĩ thì tình hình trở nên đơn giản ... Một chiếc thuyền vận lương của người Tây Ban Nha cho cảng Đại Mạo vì lọt nước nên khẩn cấp rời khỏi tuyến đường, hướng về đảo Tân Nguyệt.



Kết quả Lâm Phượng sai chiến hạm bao vây, trên thuyền có 25 binh sĩ Tây Ban Nha, Lâm Phượng chỉ giữ lại một người moi tin, còn giết hết, lấy sạch vật tư.



Cùng lắm một ngày sau, chủ lực Tây Ban Nha sẽ phát hiện lương thuyền mất tích, nếu chỉ huy của nó đủ cẩn thận, nhất định quay về chi viện căn cứ, nói cách khác Lâm Phượng tối đa chỉ có một ngày rưỡi.



Cần quyết định ngay, hạm đội của Lâm Phượng tiến thẳng vào cảng Mã Ni Lạp, lợi dụng bóng đêm viên tướng quân kia tranh thủ thời gian chọn đội đột kích, lập tức đổ bộ kéo thẳng tới Ma Ni Lạp.



Đội đột kích có bốn trăm người, 200 là hỏa thương thủ, 200 là lính đánh thuê Nhật Bản.



Bên trong Nhật Bản nội chiến càng lúc càng dữ dội, vô số võ sĩ và binh sĩ chạy khỏ đất nước, nhưng lúc này chẳng thể làm được giặc Oa nữa, may là tính tổ chức kỷ luật của bọn họ hoàn mỹ, nên được hải thương ưa chuộng, chẳng lo không kiếm được miếng ăn.



Lần này Lâm Phượng mang theo 2000 người thì đã có trên 500 người là người Nhật, hơn 300 người An Nam, người Đại Minh chỉ có một nửa.



Nhân viên hỗn tạp, không có nghĩâ là bọn họ vô tổ chức vô kỷ luật, dưới huấn luyện nghiêm khắc và điều kiện ưu đãi của Cty Nam Dương, chỉ cần không phải là người Ấn Độ và người Lữ Tống hết thuốc chữa, tất cả đều có thể thành viên hợp cách của đội quân đa quốc gia này.



Nghĩ tới đây Lâm Phượng nhìn đại hán cao lớn đen đúa, nghe nói tất cả những người kia do hắn huấn luyện ra, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo.



Có điều hắn thần thần bí bí, Lâm Phượng hỏi tên là gì, hắn đáp:

- Tên trước kia quên rồi, gọi ta là Lão Hắc đi.



Ngay cả tên cũng không chịu tiết lộ, xem ra Cty Nam Dương này chứa rất nhiều bí mật.



Đem đó không trăng không sao, 400 người của đội cảm tử, được sự suất lĩnh của võ sĩ tên Tiểu Dã Thủy Vương, ngồi thuyền nhỏ xuất phát.



Lâm Phượng cùng Lão Hắc đứng trên boong thuyền, nhìn đội cảm tử biến mất trong tầm mắt nói:

- Cảm giác từ khi Mao Hải Phong tới Lữ Tống, vận may không còn nằm bên chúng ta, làm việc gì cũng xui xẻo, đúng là tà ...

Đêm nay nếu chẳng phải đột nhiên có gió lớn, trực tiếp dẫn đại quân tới Mã Ni Lạp là thắng chắc, đâu cần tốn công thế này.



Lão Hắc rất tán đồng, nhưng mặt chẳng có chút biểu cảm nào:

- Khai Dương tiên sinh có nói cho ngươi ý nghĩa của chiến dịch này chưa?



Lâm Phượng gật đầu, mặt lộ vẻ nghiêm túc:

- Chiến dịch này sẽ quyết định ai là chủ nhân chân chính của Nam Dương, nếu như chúng ta không đánh bại được người Tây Ban Nha, sẽ để bọn chúng có bàn đạp tấn công Châu Á, thậm chí uy hiếp tới Đại Minh



- Đúng thế.

Lão Hắc gật đầu:

- Cho nên bất kể hi sinh bảo nhiêu cũng phải bảo đảm thắng lợi.



Trong cuồng phong, đội cảm tử phải tới ngày hôm sau mới đổ bộ được lên bờ, hỏi người dẫn đường, không ngờ lệch khỏi Mã Ni Lạp (manila) mười mấy dặm, liền vội vàng chạy tới thành Mã Ni Lạp.



Một số người đương địa phát hiện ra họ, chẳng những không kinh hoàng, còn gia nhập dẫn đường. Nghe nói cái chết của Cổ Tô Lai Mạn đã khiến người đương địa triệt để thù hận người Tây Ban Nha, xem ra không phải là giả.



Nửa canh giờ sau, đội cảm tử cuối cùng nhìn thấy thành Mã Ni Lạp đằng xa, Tiểu Dã Thủy Vương vốn định hạ lệnh tấn công, nhưng người đương địa cho biết, biệt t hự của tổng quan thủ quân Qua Y Đặc ở ngay bên đường, liền lập tức thay đổi chủ ý, chuyển sang tấn công tòa biệt thự đó.