Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 799 : Nhân nhân tự nguy

Ngày đăng: 17:52 30/04/20


Chiến đấu ngắn ngủi mà kịch liệt, đội cảm tử sau khi hi sinh tám mạng, đánh vào tòa biệt thự do mười mấy người bảo vệ, giết hết tất cả người trong biệt thự, Qua Y Đặc không ngờ lại ở nhà, đang ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi làm, thì bị bắn chết.



Nhưng trận đánh bừa bãi này làm bọn họ mất đi tính bất ngờ, người Tây Ban Nha trong thành lập tức cầm súng đạn gia nhập chiến đấu.



Không thể không bội phục tính cảnh giác và tố chất huấn luyện của người Tây Ban Nha, lợi dụng thời gian đó, bọn chúng thiết lập phục kích trên đường. Khi Tiểu Dã dẫn đội cảm tử tới, bị mưa đạn dồn dập giết chết hơn 80 người.



Lúc này đội cảm tử cách hạm đội quá xa, tăng viện và tiếp tế đều khó khăn, không thể giành thắng lợi nữa, Tiểu Dã đành hạ lệnh rút binh. Khi lui tới tòa biệt thự còn đang bốc cháy kia, hắn tát cho mình một phát:

- Đúng là đồ con heo.



Hoàng hôn, đội cảm tử hao binh tổn tướng trở về, Tiểu Dã muốn mổ bụng tạ tội, Lão Hắc đá hắn ngã lăn ra đất:

- Ghét nhất đám người như các ngươi, hơi chút là mổ bụng.



- Đúng thế, nhảy luôn xuống biển cho đỡ làm bẩn boong thuyền.

Lâm Phượng phụ họa.



- ...

Tiểu Dã Thủy Vương tức thiếu điều hộc máu.



- Tranh thủ thời gian đi nghỉ đi, lần sau không được thất bại.

Lão Hắc nói.



- Hây.

Tiểu Dã gật đầu, thầm nghĩ :" Đang đợi câu này đấy."



Tiểu Dã lui rồi, Lâm Phượng nói:

- Cần hạ ngay Mã Ni Lạp, nếu không người Tây Ban Nha ở tiền tuyến lui về tiếp viện thì tình hình sẽ rất phức tạp.



- Ừm.

Lão Hắc gật đầu:

- Người Tây Ban Nha đúng là lợi hại, đội cảm tử đều nói, không phải là đối thủ của chúng.



- Đúng, sức chiến đấu và tố dưỡng của chúng đều hơn hẳn ta.



- Vậy lấy thịt đè người, mai ta đích thân dẫn đội.

Lão Hắc nghiến răng nói.



- Không được, quá nguy hiểm.



- Kệ, mai nếu không hạ được Mã Ni Lạp, ta không trở về nữa.



Tổng kết chiến đấu ngày hôm qua, Lâm Phượng cho rằng, chỗ hạm đội neo đậu quá xa, không thể tăng viện hiệu quả cho bộ đội công kích, vì thế hạ lệnh tiến vào cửa cảng Mã Ni Lạp, Lão Hắc dẫn đại quân lên bờ đánh tiên phong.



Được chuyện hôm qua cổ vũ, thanh niên người Hoa ở Mã Ni Lạp bất chấp nguy hiểm, xuyên qua đường phố, đốt cháy từng tòa nhà do người Tây Ban Nha xây dựng, lửa cháy khắp nơi, bao phủ tòa thành mỹ lệ.



Người Tây Ban Nha chui hết vào công sự của phủ tổng đốc, còn gia cố bốn xung quanh, kéo đại pháo vốn bảo vệ thành vào trong công sự, nữ nhân chăm sóc thương binh, trẻ con chuyển đạn dược, chuẩn bị đâu ra đó.



Bên trên chòi quan sát của công sự, Lê Nha nhìn lửa cháy khắp nơi, khuôn mặt vốn tràn trề tự tin mang đầy lo lắng và bất an. Hắn không chỉ lo lắng vì nguy cơ trước mắt, mà lo cho kế hoạch của đế quốc ở Châu Á.



Sau khi thuận lợi tới đảo Lữ Tống, dễ dàng đánh bại vũ trang đương địa, hắn thành danh nhân mới của đế quốc, thậm chí có cơ hội nhận thư của hoàng đế, được biểu dương tinh thần mạo hiểm và năng lực trác việt.



Lê Nha đầu óc mê muội vì vinh quang, trong thư trà lời mạnh miệng nói :" Trung Quốc là nơi giàu có nhân khẩu đông đúc, nếu bệ hạ muốn, chúng thần trong vòng vài năm có thể chinh phục nơi này."

Sau đó triển khai điều tra, cuối năm ngoái đem bản đồ Trung Quốc, Nhật Bản cùng kế hoạch đầy dã tâm gửi cho Phillip đệ nhị, hi vọng được phê chuẩn xâm chiếm Trung Quốc.



Nhưng hắn không ngờ kế hoạch của mình còn chưa tới chỗ hoàng đế, thì nguy cơ đã đến, chính là tình thế hiện nay hắn đang đối diện.



Nhìn quân tăng viện của đối phương tới, còn dùng chiến thuật cực cao minh, lòng hắng đầy sợ hãi. Lê Nha biết nếu cuộc chiến này thất bại, đám xâm lược không được lòng người bọn chúng sẽ mất cả quần đảo Lữ Tống, kế hoạch vĩ đại chinh phục Trung Quốc sẽ thành bong bóng ..



- Phải trụ vững.

Lê Nha dập tắt thuốc lá, lớn tiếng gọi thuộc hạ, đem quyết tâm của mình truyền cho bọn chúng.



Nhưng tên nào tên nấy mặt mày nặng nề, vì người Tây Ban Nha gặp phải đối thủ mạnh nhất từ khi kiến lập chế độ thực dân toàn cầu cho tới nay.



Nhân số bọn chúng lại quá ít, vì chiến sự bên kia đã tới hồi quan trọng, quan binh để lại ở Mã Ni Lạp chưa tới 100, may là trong đêm, một tiểu đội ở đảo phụ cận về tăng viện, khiến trong công sự có chừng 150 người.



Kỳ thực còn có hơn 1000 quân chư hầu, nhưng đám người đó đi theo cướp bóc đốt phá còn được, gặp phải đối thủ mạnh, có khi còn đâm lén sau lưng. Không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội hèn như lợn, cho nên quan chỉ huy an bài bọn chúng ngoài công sự, phụ trách phòng tuyến ngoại vi.



Quả nhiên lửa vừa bốc lên, đám quân chư hầu tan sạch, đợi khi đám hải tặc Trung Quốc xông vào thì giữa phủ tổng đốc và công sự đã trông huơ trống hoắc rồi.



Không gặp phải phản kháng như dự liệu phe tấn công kinh ngạc, sợ đối phương có mưu mô, nên dừng bước, quan sát công sự.



Nhưng mau chóng phát hiện ra không hề có mai phục, Lão Hắc hạ lệnh tấn công công sự.



Một người mặc áo rộng thùng thình như áo ngủ, chân đi guốc gỗ, lộ ra cái chân đầ lông, đó là Tiểu Dã Thủy Vương các hạ, hắn xuất hiện trước đội ngũ, rút đao võ sĩ sáng loáng ra, quát:

- Giết giết giết.

Rồi dẫn hơn 100 người Nhật Bản xông lên.



Khi bọn họ hò hét chạy được nửa đường một loạt súng vang lên, 2,3 chục người hàng đầu ngã gục, nhưng số còn lại không hề vì thế mà tan rã, tiếp tục xông tới.



Đằng sau, Lão Hắc hạ lệnh hỏa thương thủ khai hỏa áp chế hỏa lực của công sự.



Tức thì tiếng súng tiếng hò hét vang lên khắp nơi.



Phải nói người Nhật Bản rất anh dũng, Tiểu Dã dẫn thuộc hạ chạy tới dưới công sự, nếu chẳng phải người Tây Ban Nha dùng dầu sôi phục vụ, thì chỉ đợt tấn công này đã có thể đánh lên.



Có điều hiện thực không có nếu, Tiểu Dã mất tới bảy tám chục tên thuộc hạ, liền rút lui.



Lão Hắc cũng nóng ruột, hai lần tổ chức tấn công đều thất bại, tử thương nặng nề.



Tới trưa Lâm Phượng vận chuyển đại pháo tới, oanh kích công sự, đối phương bắn trả, hơn nửa trình độ cao xiêu hơn, nửa tiếng đấu pháo, chẳng những không làm được gì, còn bị người ba bắn hỏng ba khẩu Tướng Quân pháo.



Lão Hắc nóng thật rồi, đang muốn đích thân dẫn quân phát động tổng tấn công thì đại biểu chi nhanh Cty Nam Dương ở Lữ Tống xuất hiện, mang cho hắn 40 cỗ xe bọc giáp ... đó là do người Hoa đương địa lấy chăn bông dầy thấm ướt phủ lên xe đẩy, có thể cung cấp phòng ngự di động hữu hiệu cho họ.



Lão Hắc lập tức tổ chức đội cảm tử, đẩy xe bọc "giáp" tiến lên, lần này hiệu quả tốt hơn nhiều, súng đạn người Tây Ban Nha không thể làm tổn hại tới tướng sĩ nấp sau lớp chăn đệm ướt, trơ mắt nhìn họ ngày một tới gần.



Lão Hắc thấy vậy mừng rỡ, dùng hết xe bọc giá, lưu lại 200 người làm đội dự bị, tất cả tấn công mãnh liệt.



Cùng lúc này, trên biển cũng nổ ra kịch chiến, thì ra Tát Nhĩ Tây Đa chỉ huy tiền tuyến là một người cẩn thận, đêm hôm đó không thấy thuyền lương tới nơi, sáng hôm sau liền dẫn 3 chiếc hạm chủ lực, cùng một nửa đội viên lục chiến quay vệ Mã Ni Lạp xem tình hình.



Ba chiến chủ hạm nửa đường gặp thuyền cầu viện, quan chỉ huy lập tức quyết định phát động tập kích hạm địch. Nhưng Lâm Phượng đã nghiêm trận đợi sẵn, quân địch vừa tới liền dùng đại pháo tiếp đón.



Hải quân Tây Ban Nha vô địch thiên hạ đương nhiên không phải chỉ có hư danh, bọn chúng bắn một loạt pháo, lập tức xoay mạn thuyền tiếp tục loạt pháo thứ hai, đây là chiến thuật Đơn Tuyến Kích mà bọn chúng luôn kiêu ngạo.



Nhưng làm bọn chúng kinh ngạc là đối phương cũng ám hiểu chiến thuật tương tự, cũng dàng hàng một, trách tiếp xúc cự ly gần, chỉ dùng mạn sườn nổ pháo, dưới sự suất lĩnh ra sức tiến lên chiếm lấy hướng gió.



Người Tây Ban Nha tất nhiên không thể để đối phương thực hiện kế hoạch, ý đồ chiếm lại chỗ thuận gió. Vì thế hai bai thủy chung giữ khoảng cách quay vòng một chỗ, dùng hỏa pháo mãnh liệt bắn nhau.



Mặc dù cả hai bên đều là đại hạm hai tầng, hơn nữa trang bị mấy chục khẩu đại pháo làm uy lực tăng gấp bội, nhưng chỉ dựa vào pháo đạn là khó đánh chìm được đối phương.


- Giang Nam, lão đệ muốn xử ta đều là do reo gió gặt bão...

Đây vốn là vở kịch hắn dàn dựng trước, ai ngờ diễn đi diễn lại, thấy mình đáng chết thật.



- Ta muốn xử huynh thì đã chẳng cần lắm lời như thế.

Thẩm Mặc hai mắt quắc lên:

- Ta hỏi, tâm nguyện của huynh là gì?



- Tâm nguyện ..

Vương Sùng Cố thất thần lẫm bẩm:

- Sắp quên mất rồi.



Thẩm Mặc biết hắn nói thật, vì y cũng có vấn đề tương tự.



Một lúc sau hắn mới thốt lên:

- Hà Sóc ...

Đây không phải điều hắn dàn xếp trước.



Thẩm Mặc nheo mắt lại:

- Phục Sóc?



- Đúng thế, ngu huynh hơn hiền đệ 20 tuổi, người ở tuổi bọn ta có chung một tâm nguyện. Năm xưa Tằng đại soái ôm chí phục Sóc, đích thân lập kế hoạch, nhân sĩ thiên hạ không ai không chờ đợi, không ít thư sinh hận chẳng thể quẳng bút cầm lấy gươm đao.



- Nhưng về sau .. Ôi đại soái và Hạ các lão cùng gặp nạn.

Tuy chuyện đã qua bao năm, nhưng lòng Vương Sùng Cố vẫn như dao cắt:

- Tằng đại soái vì đại kế trăm năm của triều đình, không ngờ bị gian nhân hãm hại, liên lụy tới thê tử, xương cốt cũng chẳng thể đem về quê hương. Khi đó Cẩm Y vệ soát nhà, chỉ tìm được 50 lượng bạc trong nhà đại soái, ngay cả ma đầu như Lục Bỉnh cũng phải rơi lệ.

Rồi mày nhướng lên:

- Đại soái trước khi đi còn mãi không quên lẩm bẩm phục Sóc, bọn ta càng không quên. Từ đó trở đi, phục Sóc, tẩy oan cho đại soái là tâm nguyện cả đời của Vương Sùng Cố này.



Thẩm Mặc mìm cười đẩy một bản tấu tới trước mặt hắn.



Vương Sủng Cố thấy trên phong bì hàng chữ ngay ngắn "sớ xin bình xét lại Tằng Tiển Hạ Ngôn", đúng là bút tích của hắn, đó là tấu sớ hắn dâng lên vào tháng tư.



Nếu như không có tấu sớ này Thẩm Mặc không hiểu tiếng lòng của Vương Sùng Cố càng không khách khí với hắn như thế.

Trước kia chẳng phải kẻ này ngoài nghe trong chống, y đã chẳng phải ra tay, làm lộ một phần thực lực.



Đương nhiên cũng chẳng thể làm gì nổi hắn, Vương Sùng Cố không biết, Từ Giai và Dương Bát đã ngầm đạt thành hiệp nghị, để biểu thị phục tùng Sơn Tây bang nhường ra binh bộ, nhưng lợi ích ở Cửu biên không thể xâm phạm, đó là giới hạn, nếu lấn tới, Dương Bác không nhịn nữa.



Hiệp nghị này, Từ Giai có thể nói cho Thẩm Mặc, nhưng Dương Bác chẳng thể nói với Vương Sùng Cố, nên đóng cửa mặc cho Thẩm Mặc làm gì thì làm.



Hơn nữa có thể làm Thẩm Mặc phải làm kẻ ác một hồi, Dương Bác vui vẻ mà làm.



Đừng thấy gần đây Thẩm Mặc sát phạt quyết đáng rất uy phong, nhưng người làm quan biết, càng như thế, càng khiến người ta ghét. Trên quan trường, àng im tiếng càng phát tài. Phải làm chuyện đắc tội với người này, y cũng hết sức thống khổ, chẳng phải điều y mong muốn.



Nên suy nghĩ về lâu về dài, y phải tu bổ quan hệ với Vương Sùng Cố, may mà có ấn tượng với bản tấu kia, nên có đoạn mở đầu ở trên.



Vương Sùng Cố run rẩy mở trang cuối cùng ra, thấy "lời phải, lệnh lễ bộ mau mau đề xuất quy chế báo lên" bên cạnh là dấu ấn của hoàng đế.



- Nói thế...

Vương Sùng Cố không kìm được nước mắt:

- Đại soái rốt cuộc cùng được bình xét lại rồi?



- Đúng thế.

Thẩm Mặc rất kích động, nhưng y sớm tu luyện được tới độ ưu sầu không lộ ra ngoài, bình tĩnh nói:

- Điều này nghĩa là gì, huynh hẳn rõ hơn ta?



Vương Sùng Cố gật đầu:

- Có nghĩa là triều đình đã thừa nhận phục Sóc .. Là đúng.

Tới đó nghẹn ngào không nói lên lời nữa.



Thẩm Mặc đợi hắn bình tĩnh lại mới nói:

- Từ sau khi Tằng đại soái ra đi, triều đình không ai dám nói tới phục Sóc nữa, khiến cho tới nay có kẻ cho rằng không cần phục Sóc ..



- Hoang đường.

Vương Sùng Cố quát xong vội thỉnh tội:

- Đại nhân thứ lỗi, hạ quan mạo phạm.

Hắn không dám cậy già xưng lão ca nữa.



Thẩm Mặc phất tay bảo hắn nói tiếp:

- Lời Tằng đại soái dùng cho bây giờ vẫn thích hợp, Hoa Hạ không phải họa do không binh, mà họa do không luyện binh. Chi phí phục Sóc, chỉ bằng chi phí một năm cho Tuyên Đại, địch sở dĩ xâm nhập thoải mái, vì khinh Trung Nguyên không còn ai ...

Nói tới đó thấy Thẩm Mặc cười nhìn mình, mặt Vương Sùng Cổ đỏ lên:

- Hạ quan quên rồi ...



- Không phải huynh quên, mà là chưa tới vị trí làm được, không làm không biết khó khăn nhường nào, một chút thiếu chu toàn thôi là có kẻ kéo chân, kẻ bản lĩnh lớn còn thừa dịp hạ ngươi.



Vương Sủng Cố vốn còn ca thán việc Thẩm Mặc chia doanh luyện binh, hiện giờ biến thành thông cảm:

- Đại nhân làm rất đúng, khó thì khó nhưng phải kiên trì.



- Giám Xuyên huynh, ta có việc muốn mời huynh làm.

Thẩm Mặc nghiêm nghị nói.



- Có hạ quan.

Vương Sùng Cố ngồi ngay ngắn đáp:

- Mời đại nhân phân phó.



- Vị trí năm xưa của Tằng đại soái ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có huynh thích hợp.

Quanh đi quẩn lại Thẩm Mặc đã xòe bài.



Đương nhiên vừa rồi chẳng phải lãng phí nước bọt, nếu y vừa mở đầu đã đề xuất yêu cầu này Vương Sùng Cố rất nhiều lý do chối từ, vì vào lúc này nếu đi có vẻ như bị đẩy khỏi kinh thành, nhưng Thẩm Mặc trải đường trước rồi, nhất là việc bình xét lại Tằng Tiển, trong mắt mọi người sẽ thành triều đình ủy thác trọng trách.



Quả nhiên Vương Sùng Cố sắc mặt biển đổi một hồi rồi đồng y, nhưng hắn chưa yên tâm:

- Vậy chuyện binh bộ sẽ ra sao?



- Truy tra sẽ có giới hạn, hơn nữa chư công binh bộ đều hiểu chuyện quân sự, sau này sẽ dùng tới.



Vương Sùng Cố cuối cùng yên tâm vui vẻ từ trị phòng Thẩm Mặc đi ra, làm thi vệ nhìn thấy ngẩn người :" Đây là người lúc nẫy đi vào như chết rồi đấy sao?"



Tới tận khi về đến thiêm áp phòng của mình, Vương Sùng Cố mới nghiền ngẫm lại, vỗ đầu mình:

- Khổ nhục kế không thành lại trúng hỗn chiến kế của người ta.



Có điều kết qua rnày còn chấp nhận được, Vương Sùng Cố không gây chuyện nũa. Đối phó với Hoắc Ký, Thẩm Mặc cũng tùy bệnh bốc thuốc, y cũng có lời ngon ngọt dụ hữu thị lang đại nhân đi Tuyên Đại làm tổng đốc.



Nhưng sự ôn hòa này chỉ tồn tại giữa cao tầng với nhau, kẻ dưới phải thành dê thế tội. Một ngày sau khi Thẩm Mặc thuyết phục được hai vị thị lang, y đưa tù phạm từ Cẩm Y vệ giao cho hình bộ. Kết quả một người sợ tội tự sát, một chết rét trong ngục, chấn động triều đình.



Vì thế không ai mặt mũi nào đi truy cứu những cô nhi quả phụ đáng thương nữa, vốn gia quyến phạm nhân phải đưa tới giáo phương ti, chỉ bị đưa về nguyên quán, giám thị chỗ ở, coi như hi sinh có chút giá trị.