Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 801 : Loạn trung thu (1)

Ngày đăng: 17:52 30/04/20


Nói xong một hồi chuyện cũ, nhưng vì sao Thẩm Mặc lại bỏ qua môt kẻ như Trần Hồng? Có điều chính điều đó mới cho thấy sự lão luyện trong chính trị của y, bởi vì triều đình không bao giờ thừa nhận chuyện tiên đế nam tuần gặp phản loạn, do đó y mới không đề cập tới tội danh của Trần Hồng. Nhưng vì việc này xảy ra chưa lâu, Long Khánh hiện giờ cũng đang vô cùng kinh hãi, nên cần gì Thẩm Mặc phải nói rõ ràng, mà chỉ cần với những gì đã nói, Long Khánh sao có thể không nghĩ tới giọng nói và dáng điệu của Trần công công cơ chứ?



Từ xưa đã có câu, "Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng", nhưng kinh nghiệm thực tế cũng cho thấy, nhiều khi thuốc hay chưa hẳn đắng, lời thật chưa hẳn khó nghe. Đạo lý ở đây cũng dễ hiểu, vì người ta ai cũng thích nghe lời ca ngợi, cho nên mặc dù có ý tán dương, nhưng lại dùng những từ ngữ khó nghe thì ai cũng không thích. Đây chính là đặc điểm của nhân sinh, nhất là đối với những người tâm trí không kiên định, không có khí phách... mà Long Khánh hoàng đế chính là một trong số đó.



Nhưng đối với hoàng đế bẩm sinh chậm chạp này, nếu chỉ dùng lời mà khuyên thì rất khó để hắn hiểu, cũng chẳng mang lại lợi ích gì. Cho nên phải nói tường tận, trước tiên Thẩm Mặc dựa vào việc chơi cờ để làm Long Khánh hài lòng, sau đó dần dần dẫn dắt, mượn chuyện chơi cờ để cảnh tỉnh hắn, như vậy mới mong đạt được hiệu quả tốt nhất.



Nghe xong lời Thẩm Mặc nói, Long Khánh cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu mới nói:

- Thẩm sư phó đang nói trẫm, không nên cái gì cũng nghe lời lũ hầu cận ư?



- Kiêm thính tắc minh, thiên tín tắc ám, gần đây hoàng thượng quả thật có chút bất hòa với ngoại thần trong triều.

Thẩm Mặc khẽ thở dài.

(Kiêm thính tắc minh, thiên tín tắc ám: nghe lời phiến diện sẽ hiểu sai vấn đề)



- Thế nhưng ngươi cũng thấy bọn chúng khi dễ trẫm thế nào.

Long Khánh đột nhiên cầm lấy quân "Pháo", sắc mặt đỏ lên, có phần kích động nói:

- Tất cả đều nói trẫm chuyên quyền độc đoán, quả thật là như vậy sao? Trên triều bọn chúng một đám miệng lưỡi bôi mỡ, thao thao bất tuyệt, thậm chí còn ngang nhiên mắng trẫm, không xem trẫm ra gì, chỉ cần trẫm vừa mở miệng nói, thì bọn chúng không quản đúng sai, nhất định sẽ bị bọn chúng bắt bẻ, đưa ra lý do này nọ để chỉ trích. Đã như vậy ta đây không thèm nói, không thèm gặp, xem các ngươi còn làm được gì?



- Không ngờ trẫm không nói lời nào cũng bị bọn chúng mắng.

Long Khánh sớm đã chất chứa uất ức, hôm nay rốt cuộc cũng có nơi để xả:

- Bọn chúng lại chỉ trích trẫm lên triều im lặng, ngày nào cũng vậy trẫm phải làm sao? Nhưng trẫm không nói, để cho bọn chúng chửi đổng, không ngờ quanh đi quẩn lại đã chửi đến trẫm, trẫm nói cũng mắng, không nói cũng bị mắng, rút cục là muốn trẫm phải làm thế nào?

Nói đến đây Long Khánh đau khổ rớt lệ, nắm chặt lấy quân cờ mà nói:

- Trẫm đương nhiên là uất ức, muốn mua tặng cho các phi chút trang sức, kỳ thật cũng không hết bao nhiêu, nhưng thượng thư Hộ bộ lại thẳng thừng từ chối, nói ta mua thì mua, nhưng hắn sẽ không đưa tiền.



- Trẫm một đồng cũng không lấy được, còn chuốc thẹn vào thân, đám Ngôn quan không biết từ đâu mà biết tin này, đều dâng sớ buộc tội trẫm xa xỉ gây lãng phí, gây hại quốc gia.

Long Khánh vành mắt đỏ hoe:

- Bọn chúng tham ô nhận hối lộ, kinh khủng không ai bằng, nhưng lại bắt trẫm phải là một hiền quân thanh tâm quả dục, cái này cũng gọi là đạo của bề tôi?



- Nếu không phải có ngươi mang tiền từ Nam Dương về, sợ rằng đến giờ trẫm cũng không có tiền để mua trang sức cho các phi...

Long Khánh tủi thân muốn khóc lớn:

- Không đưa tiền thì thôi, coi như trẫm tiết kiệm vì nước vậy. Nhưng trẫm muốn về Dụ Để ôn chuyện cũ, muốn ra ngoài thành du ngoạn giải sầu, thì bọn chúng lại lấy lý do an toàn mà không cho trẫm bước ra khỏi cung một bước, xem trẫm như heo nuôi trong chuồng vậy, thậm chí việc trẫm muốn ra ngoài cũng được đem ra công khai nghị luận, chính khí lẫm liệt mà giảng đạo lý, phê bình trẫm không quan tâm đến chính sự, đến các thiên tướng cũng soi mói chuyện riêng của trẫm, nói ra nói vào, có khác gì lũ đàn bà lắm mồm đâu?



Thẩm Mặc biết Long Khánh tâm tình kích động, cho nên cũng không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.



- Nhưng những chuyện này đều là chuyện nhỏ, trẫm có thể nhẫn nại vì quốc gia.

Long Khánh hít sâu vài lần cho bình phục tâm tình rồi nói tiếp:

- Nhưng bọn chúng cũng lấy quốc sự làm trọng sao? Trẫm hiểu rất rõ mấy vị sư phó ở Dụ Để, nhất là Cao sư phó, trẫm biết rõ ông ấy phẩm chất cao quý, đối với ông ấy vô cùng tín nhiệm, nhưng không ngờ dù cho ông ấy không có sai lầm gì, không vi phạm quốc pháp, lại bị bọn chúng đả kích không chết không thôi; Quách lão trong sạch có tiếng, trẫm ở Dụ Để đã nghe tiếng, nhưng lại bị bọn chúng vấy bẩn, kết quả phải buồn bã về vườn...

Nói rồi hắn ném quân cờ trong tay xuống bàn cờ, trầm giọng nói:

- Trẫm hoài nghi bọn chúng tạo thành bè cánh để bài trừ đối lập.



Phía sau Thẩm Mặc nổi lên một trận gió lạnh, y cảm giác được lông toàn thân dựng đứng, trái tim chưa từng hoảng loạn cũng nhảy lên một cái... Thì ra oán niệm của hoàng đế đối với Ngôn quan cùng Từ lão lại sâu đến vậy.


- Vậy không giữ ngươi nữa, muộn quá thì về không kịp.

Long Khánh đưa Thẩm Mặc ra đến ngoài, kéo tay y nói:

- Về đi, hôm nay tiết Trung thu, trẫm định thiết yến khoản đãi quần thần, đáng tiếc Từ lão nói quá lãng phí, chỉ có thể đổi thành gia yến. Ngươi hãy đến ăn tết cùng trẫm...

Ngừng một chút lại hăng hái:

- Dẫn theo cả phu nhân và hài nhi đến nữa, tết trung thu há có thể tách các ngươi ra?



- Ngu phụ ở nhà không hiểu lễ nghĩa, sợ làm mất hứng của hoàng thượng.

Thẩm Mặc khẽ nói.



- Ôi đừng quá khách khí.

Long Khánh gật đầu nói:

- Đêm nay không có người ngoài, chỉ có hoàng hậu, Lý phi, còn có Thái... hắn chẳng phải là bạn học của lão tam nhà ngươi sao? Bảo nhau cùng tới, đông người thêm vui.



- Vậy vi thần cung kính không bằng tuân mệnh.

Thẩm Mặc đáp ứng.



-o0o-



Đợi y đi rồi, Phùng Bảo mới tiến lại gần nói:

- Chủ nhân, đến giờ dùng bữa rồi, vì không dám quấy rầy ngài cùng Thẩm Tương, cho nên món ăn đã được hâm lại hai lần.



- Nóng quá là không được.

Long Khánh nhíu mày nói:

- Việc này lãng phí bao nhiêu ngân lượng?



- Xem ngài nói kìa, hoàng đế các đời đều là ăn tim rồng gan phượng, một bữa cơm đến trăm lượng bạc. Còn ngài thì sao, không nói tới một bữa chỉ có tám món ăn một món canh, mà còn muốn hâm lại canh ăn cho đỡ phí nữa.

Phùng Bảo gần như khóc nói:

- Người biết thì bảo ngài tiết kiệm, người không biết thì bảo chúng nô tài làm ăn thế nào, mà lại đối xử với ngài khắt khe như vậy.



- Thôi quên đi.

Long Khánh trong lòng cảm động, vài phần ác cảm với thái giám vừa nảy sinh chợt biến mất hơn nửa... Lòng người đều do máu thịt mà nên, chỉ cần ngươi muốn là có người hầu hạ ngươi như tổ tông họ vậy, cho nên mủi lòng nói:

- Lần sau không được lấy lý do thế này nữa.



Sau khi hầu hạ hoàng đế dùng xong bữa trưa, Phùng Bảo lại dẫn hắn tới chỗ các phi tần trong cung, lúc này Phùng Bảo có được khoảng thời gian rỗi rãi hiếm có... Từ lúc này ở đây sẽ do quản sự thái giám hầu hạ, hắn dặn dò một tiếng sau đó đi tới ti Lễ giám.



- Chắc là hai tên kia trông mòn con mắt rồi.

Nghĩ vậy, trong lòng Phùng Bảo không khỏi cười lạnh. "Thực sự là ngu xuẩn, ỷ vào sự sủng ái của hoàng thượng tùy ý làm bậy, còn dám trêu chọc hoàng thượng, ta xem hai ngươi có thể trêu trọc được bao lâu." Hắn mơ hồ đã nhìn thấy hào quang của bảo tọa ti Lễ giám đang vẫy chào mình, liền cảm thấy tâm tình tốt lên.



Nhưng khi tới trước sân ti Lễ giám, hắn đã hoàn toàn khôi phục vẻ bình tĩnh, không nhìn Vương Bản đang quỳ gối trong sân lấy một cái, hắn đã bước vào đại sảnh.