Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 803 : "Mãnh" hiệu

Ngày đăng: 17:52 30/04/20


- Ai dám trêu chọc hắn?

Thẩm Mặc không khỏi mỉm cười, kể lại chuyện Từ Vị và Vương Thế Trinh xích mích tại lễ mừng năm mới ở phủ Từ Giai cho mọi người nghe.



Nghe tới chỗ ở kinh thành lưu truyền một câu bất hủ: Trên giếng có cây mận, giống đào mà không phải đào, thiếu một chút lông trên thân, giống hạnh mà không phải hạnh, thừa một cái lỗ trên thân... Mọi người cười nghiêng ngả, đến nỗi nước mắt giàn giụa cả ra. Tôn Đĩnh không chịu được vỗ bàn:

- Chỉ có hắn mới nghĩ ra như vậy...



Sau khi đùa giỡn một trận, rượu cũng đã uống vơi đi nhiều, mọi người bắt đầu thấy tinh thần chán nản, dù sao lần này Thẩm Mặc nam hạ không phải là đi du sơn ngoạn thủy, mà tới để xử lý đại án ở trường thi. Ánh mắt mọi người luôn luôn không kìm được mà nhìn sang phía Tôn Đĩnh ngồi bên Kim Đạt... Nhân phẩm, học thức cùng năng lực của hắn thì không phải bàn, nhưng bời hắn là đồng hương của Nghiêm Tung cho nên đường làm quan có chút gian nan. Được sự trợ giúp của Thẩm Mặc mới được lên làm Tế tửu Nam Kinh Quốc Tử Giám, nhưng chẳng may lại gặp phải loại chuyện này.



Học sinh làm loạn, người làm hiệu trưởng không thể chối bỏ trách nhiệm.



Thấy không khí có vẻ nặng nề, chợt Tôn Đĩnh không biết lấy từ đâu ra một vò rượu, vừa mới hơi mở nắp mà hương thơm đã ngào ngạt, cười với Thẩm Mặc:

- Đoán xem đây là rượu gì?

Nói rồi rót cho y một chén rượu.



Thẩm Mặc sớm đã ngửi thấy mùi, giờ lại nhìn màu rượu trong vắt có màu hơi hồng thì mỉm cười:

- Cực phẩm hoa điêu của Thiệu Hưng đúng không?

(hoa điêu: rượu đựng trong vò sành chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, Chiết Giang)



- Nhận ra rượu quê nhà không có gì ngạc nhiên.

Tôn Đĩnh cười nói:

- Nhưng ngươi phải nói ra điểm mấu chốt.



Thẩm Mặc lại nhìn rượu kia một lần nữa, cầm ly lên uống, một lúc nói:

- Chính là trạng nguyên hồng năm xưa?



- Vì sao không phải là nữ nhi hồng?

Tôn Đĩnh hỏi như vậy chứng tỏ Thẩm Mặc đã nói đúng. Mọi người cũng hiếu kỳ hỏi:

- Phải, chẳng lẽ ngươi có thể phân biệt được?



- Ha ha...

Thẩm Mặc cười rộ lên nói:

- Rượu này pahir được chôn dưới gốc cây hòe ba mươi năm vị mới có thể đậm đà như vậy, khuê nữ nhà ai mà ba mươi tuổi không gả đi?



- Không sai không sai...

Mọi người cũng cười rộ lên:

- Chỉ có người đọc sách mới chôn mãi không chịu đào lên như vậy.

Trên đời có thể có mấy người như Thẩm Mặc, Từ Giai, Trương Cư Chính? Râu còn chưa dài đã công thành danh toại? Ba mươi tuổi mà đậu tiến sĩ cũng xem như là sớm rồi.



- Đúng, hôm trước có người đưa tới cho ta mấy vò, đúng là trạng nguyên hồng được ba mươi năm.

Tôn Đĩnh cười gật đầu.



- Hay cho Tôn Tiên Phong ngươi, nếu đã có rượu từ trước thì sao hôm qua uống rượu lại không mang ra.

Lưu Tư cười mắng:

- Nếu không phải trạng nguyên thì không có tư cách uống rượu này sao?

Nói rồi đứng dậy cầm lấy vò rượu rót cho mọi người:

- Chúng ta nhờ bóng của trạng nguyên, nếm thử trạng nguyên hồng ba mươi năm xem thế nào...



- Tiên Phong?

Thẩm Mặc thiếu chút nữa phun ngụm rượu ra hỏi:

- Ngươi không phải là Chính Phong sao?



- Mấy ngày hôm trước vừa mới sửa lại.

Tôn Đĩnh ngượng ngùng cười:

- Từ giờ về sau không gọi là Tiên Phong nữa, lần này đại nạn không chết thì phải thay đổi một chút.



Thấy hắn cuối cùng cũng nói tới việc này, bàn tiệc thoáng chốc yên tĩnh xuống.



-oOo-



Thẩm Mặc nâng ly rượu lên uống một ngụm, nhỏ nhẹ nói:

- Giờ còn chưa tới kỳ thi mùa xuân, người nào mà lại đi tặng ngươi loại rượu trân bảo này?



- Thông minh không ai bằng Giang Nam.

Tôn Đĩnh cảm kích cười nói:

- Ngươi quả nhiên hiểu ý của ta, đúng vậy, rượu này chính là do cha của một giám sinh trong ngục mang tặng ta.

Nói rồi thở dài:

- Ba mươi năm kỳ vọng đã trở thành công cốc, hiện tại ông ta chỉ cầu con mình có thể bình yên mà thoát ra.



Kim Đạt cảm kích nhìn sang Tôn Đĩnh, nạn nhân chủ động nhân nhượng thì trách nhiệm sẽ nhỏ đi rất nhiều.



- Ngươi cũng có ý này?

Thẩm Mặc gắp một miếng thức ăn, chậm rãi nhai hỏi.



- Phải.

Tôn Đĩnh gật đầu khẳng định với y:

- Bọn họ chỉ vì thi rớt mà nhất thời kích động, mới làm ra hành vi sai trái...

Dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Chúng ta cũng không bị tổn hại gì, có thể rộng lượng được thì rộng lượng đi.



Thẩm Mặc nhìn Tôn Phi Dương, quả nhiên thấy sắc mặt hắn không tốt lắm. Trong toàn bộ sự việc, Tôn Phi Dương trước giờ vẫn lấy công bằng mà chấp pháp, nghiêm chỉnh làm theo lệnh của Hình bộ Nam Kinh, nên vây thì vây, nên bắt thì bắt, vốn sự việc cũng không xảy ra lớn đến vậy. Nhưng không biết vì một số nguyên nhân kỳ lạ nào đó mà mất mấy mạng người, cho nên không có cách nào xử lý. Sau khi hai bên giằng co mấy ngày, nhốt cho giám sinh đến bụng đói chân mèm, hắn mới tiến hành bắt giữ, giải cứu con tin thành công, giam cầm Thẩm Ứng Nguyên và hơn hai trăm giám sinh lại, buộc tội giám sinh coi rẻ giám khảo, khinh nhờn văn miếu, với cả tội danh bắt giữ con tin. Tôn Đĩnh thân là phó chủ khảo, nhưng lại chủ động nói đỡ cho các giám sinh , điều này làm cho Ứng Thiên và Nam Kinh Hình bộ vô cùng bị động...



Thẩm Mặc biết các đồng niên ngồi đây đều có liên quan đến chuyện này, hơn nữa lập trường lại còn đối lập... chủ khảo Tôn Đĩnh là người bị hại, Kim Đạt là người chịu trách nhiệm, Cảnh Định Hướng là người khởi xướng, Tôn Phi Dương là người chấp pháp, còn Thẩm Mặc lại là người phân xử, các bên đều đã có mặt ở đây.



Cho dù Từ Giai không nói, Thẩm Mặc cũng sẽ tìm cách tới Nam Kinh một chuyến, không phải để vì chuyện giám sinh mà chủ yếu tới để giải quyết mâu thuẫn của mấy lão bằng hữu, không để cho cái tập thể này bị chia rẽ... Đây cũng không phải chuyện chơi, mấy vị này đều có thâm niên hơn mười năm mặc quan phục, một thân học thức cùng địa vị, đương nhiên sức ảnh hưởng trong giới không nhỏ, mỗi người đều có bằng hữu của mình, nếu giải quyết không tốt sẽ dẫn tới cục diện chia năm xẻ bảy.



- Ai, đều là tại ta...

Thấy bầu không khí càng lúc càng ngột ngạt, Cảnh Định Hướng phiền muộn than thở một tiếng:

- Đang yên đang lành lại dâng cái sớ dở hơi, làm bây giờ gặp phải chuyện này.

Lão tuy nói thế nhưng mọi người đều biết, thật ra lão vì các học sinh của Sùng Chính thư viện nên mới vất vả như vậy.



Con người luôn luôn bảo vệ lập trường của mình, nhất là sau khi có địa vị, cho nên chuyện này cũng là thường tình, không có gì đáng trách. Thật ra mấy ngày trước bọn họ cũng đã thảo luận qua việc này, sau đó tranh cãi kịch liệt, cho nên hôm nay bầu không khí mới nặng nề như vậy. Nếu không phải hôm nay Thẩm Mặc tới thì bọn họ có lẽ cũng không thể vui vẻ như vậy được.



Hiện tại Thẩm Mặc không phải chỉ xử lý việc của Ứng Thiên phủ thi hương, mà còn phải hóa giải được mâu thuẫn cho các đồng niên, đây quả thật là những chuyện không dễ dàng.



-oOo-



Nhìn mọi người trong lòng nặng trĩu, Thẩm Mặc suy nghĩ một chút, thấy vẫn phải làm cho bọn họ bình tĩnh lại, bèn rót rượu cho Kim Đạt, đang định nói thì hắn đã lấy hai tay đỡ ly mở miệng trước:

- Giang Nam, ngươi là người thế nào mọi người đều biết, nếu có thể giúp ta thì ngươi sẽ cố hết sức, còn nếu không giúp được thì chắc chắn ngươi cũng có khổ tâm. Ta cứ nói trước để tránh cho ngươi phiền phức, cho dù ngươi xử lý thế nào ta cũng đều chấp nhận, không một câu oán hận.



- Ha ha ha...

Thấy hắn có thể nói như vậy, Thẩm Mặc trong lòng vui mừng, nâng ly rượu chạm nhẹ cùng hắn nói:

- Đức Phu vừa mới đến nhậm chức, đối với tình hình trong Giám còn chưa hoàn toàn nắm rõ, nếu đổ hết trách nhiệm cho ngươi thì người khác sẽ cười vào mũi Đại học sĩ ta mất.

Kim Đạt tự Đức Phu, không phải Đức Phù.



Kim Đức Phu xúc động, hắn biết Thẩm Mặc dù thế nào cũng sẽ nghĩ tới mình... Về phần có phạt bổng lộc hoặc giáng chức hay không hắn không quan tâm, dù sao Thẩm Mặc ở trong triều, sớm muộn cũng có cơ hội thăng tiến.



Thấy Kim Đạt mở đầu, tinh thần Thẩm Mặc trào dâng, nâng ly rượu lên nói:

- Một cây làm chẳng nên non, chúng ta đã hẹn nhau tương lai làm đại sự, chẳng lẽ bây giờ lại lục đục sao?

Nói rồi mặt lộ vẻ đau khổ:

- Nếu đã quên lời thề vinh nhục cùng chịu, thì tương lai sau này có làm đại quan, cũng không thể cùng nhau đồng lòng chung sức.



Mọi người đều cho là phải, đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng mấy người có thể vì mục tiêu lâu dài mà bỏ đi cái lợi trước mắt?



Yên lặng một lúc lâu, cuối cùng Cảnh Định Hướng cũng mở miệng, cười khổ nói:

- Giang Nam nói không sai, lần này ta là người khỏi xướng thì sẽ do ta chịu trách nhiệm đi, dù sao chí hướng của ta cũng không ở nơi này, ăn không ngồi rồi chi bằng sau này lui về an nhàn ở ẩn, chuyên tâm giảng dạy Vương học của chúng ta.







- Đừng nói vậy.

Thẩm Mặc lắc đầu cười:

- Đề nghị của ngươi là chuyện bình thường, Lễ bộ đã đồng ý, nội các cũng thông qua, hoàng đế đóng ấn, dựa theo luật pháp mà làm thành pháp lệnh.

Dừng lại một chút lại nói:

- Nếu như nói ngươi sai lầm, có khác nào nói Triệu bộ đường, Từ lão và cả hoàng thượng cũng sai? Gan của ta không lớn như vậy đâu.



- Vậy...

Cảnh Định Hướng vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng như trút được tâm sự, dù sao người chủ động từ quan cũng chỉ có các danh sĩ không muốn dính sự đời mà thôi, bởi vì chuyện này có thể mất mũ ô sa, cho nên cần phải tỏ thái độ.
Hoa thuyền từ từ rời bến, Thẩm Mặc cùng mấy vị điệt lão an vị ngồi trên bàn chủ tọa, đầu tiên ân cần thăm hỏi mọi người, sau đó mới nói:

- Lần này mời chư vị tới Kim Lăng, một là để ôn lại chuyện cũ, hai là muốn thương lượng với mọi người mấy chuyện.



- Đại nhân cứ quyết định là được rồi.

Người nói là gia chủ Ngô gia Ngô Phùng Nguyên, là đồng hương Thiệu Hưng của Thẩm Mặc, nịnh bợ y:

- Chúng tôi đều nghe theo đại nhân.

Mọi người cũng gật đầu theo hắn.



- Ta sao dám tự ý.

Thẩm Mặc lắc đầu cười:

- Lần này ta nam hạ, mọi người cũng biết vì sao rồi chứ?



- Biết, biết.

Mọi người cuống quít đáp:

- Đại nhân nam hạ là vì việc trường thi Nam Kinh.



- Đúng thế.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Không nói dối chư vị, sở dĩ tại hạ tới muộn là bởi vì nhận được báo cáo của Ứng Thiên phủ, nói Hình bộ Nam Kinh muốn đưa một bộ phận phạm nhân lên công đường, cho nên ta phải qua xử lý một chút.

Mặc dù y nói chuyện hời hợt, nhưng mọi người nghe thấy lại hết hồn.. Thẩm Mặc đã sớm có chuẩn bị, cho dù là Tôn Phi Dương không nể mặt thì kết quả cũng vậy, Thẩm Mặc đã biết sự mờ ám của bọn họ. Ánh mắt của y toát ra vẻ lạnh lẽo:

- Hình bộ Nam Kinh muốn lén lút qua mặt khâm sai Đại học sĩ này, tự ý xử trí phạm nhân, điều này thực sự rất lạ.



- Hiểu lầm, có thể là hiểu lầm chăng...

Nụ cười trên mặt mọi người dần trở nên miễn cưỡng, thầm nghĩ việc này thật chẳng phải việc chơi.



- Phải.

Thẩm Mặc cười lớn:

- Quả thật là hiểu lầm...

Ánh mắt y lướt qua mọi người:

- Thật ra Hình bộ Nam Kinh cũng có ý tốt, muốn hết sức giúp bản quan một cái công đạo...



- Vậy sau đó thì thế nào?

Ngô Phùng Nguyên vội hỏi, trong số những người bị bắt có đích tôn của hắn.



- Lão ca muốn kết quả thế nào?

Thẩm Mặc nhìn hắn nói.



- Ha ha.

Ngô Phùng Nguyên cười rộ lên:

- Đương nhiên là kết quả có thể làm mọi người vui vẻ.



- Nói phải.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Ta cũng nghĩ như vậy.

Dừng một chút lại nói:

- Không ngại nói cho chư vị biết, người các vị muốn ta đã để cho Hình bộ Nam Kinh dẫn đi, muốn xử trí thế nào ta cũng sẽ không hỏi đến. Ta nghĩ mình cũng đã làm hết khả năng rồi.



- Đã làm hết khả năng, đã làm hết khả năng.

Thấy Thẩm Mặc đã đau chân còn nhường cho họ con ngựa, tâm tình mọi người lập tức thoải mái, luôn miệng khen:

- Đại nhân làm chúng ta thấy vô cùng xấu hổ.

Lập tức có người của cửu đại thế gia đứng dậy thỉnh tội:

- Chúng tôi ngay từ đầu đã không muốn đại nhân phải khó xử, nên mới lặng lẽ xử trí lũ cháu chắt không ra gì này.

(đã đau chân còn nhường cho họ con ngựa: cố hết sức làm người khác vui lòng)



- Ha ha...

Thẩm Mặc cười dài:

- Nếu không phải như vậy ta cũng sẽ không độ lượng thế này.

Mọi người còn chưa kịp tung hô y thì đã nghe y lạnh lùng nói một câu:

- Chỉ có một lần này thôi.



- Sau này sẽ không xảy ra chuyện thế này nữa...

Mọi người cuống quít đáp lời.



- Tốt.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Ta tin các vị.



Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn thấy thon thót, biết chắc chắn y vẫn còn điều gì muốn nói. Quả nhiên đã nghe Thẩm Mặc chuyển đề tài:

- Các giám sinh còn lại, các ngươi định xử trí thế nào?



- Đại nhân cứ mặc sức định đoạt.

Mọi ngưởi với tâm lý tất cả vì con em mình, còn mặc kệ con em người khác nên chối đây đẩy... Huống chi bọn họ còn mong chờ những người đó có thể gây khó khăn cho Thẩm Mặc. Dù sao suy nghĩ cũng đã thâm căn cố đế, bọn họ thật sự không muốn loại bỏ "Mãnh" hiệu.



- Ta đã thả hết bọn chúng rồi.

Thẩm Mặc nâng ly trà lên, nhẹ nhàng thổi hơi nóng, nói với vẻ việc không liên quan tới mình:

- Một người cũng không giữ lại.



-...

Bọn họ nghe vậy thì á khẩu không còn biết nói gì. Tới giờ bọn họ mới biết đêm nay Thẩm Mặc đã làm những gì...



-oOo-



Thật ra ngay sau khi nhận được tin báo, Thẩm Mặc đã đến Ứng Thiên phủ, mặc cho người của Hình bộ Nam Kinh đưa con em đệ tử của họ đi. Sau đó y đem chuyện này nói với các giám sinh khác, các giám sinh này đã đói tới mức muốn chết, chỉ cần có một cái cớ liền có thể làm tan rã ý chí của bọn họ.



Sau khi Thẩm Mặc cho người mở toàn bộ cửa lao, dẫn tất cả các giám sinh còn lại tập trung trong sân, người không thể đi thì khiêng tới, để có thể nghe y nói:

- Khoa cử là đại điển kén tài của quốc gia, giữ gìn sự trang nghiêm thần thánh cảu nó là nhiệm vụ của mỗi người đọc sách chúng ta.

Dừng lại một chút lại nói tiếp:

- Vào thời kỳ chưa có khoa cử, thì việc chọn người đều dựa vào chế độ cửu phẩm công chính, ngươi muốn có tiền đồ thì phải xem ngươi sinh ra trong gia đình nào. Nếu như bất hạnh sinh ra trong thứ tộc, thì cho dù tư chất của ngươi có thông minh,hiểu biết của ngươi có rộng đến thế nào đi nữa, cũng không thể ngóc đầu lên được. Bởi vì lợi ích này thuộc về thượng phẩm sĩ tộc, hàn sĩ vĩnh viễn chỉ có thể làm hàn sĩ.

Nói rồi có chút xúc động:

- Nhưng khi khoa cử xuất hiện ở thời Tùy Đường đã thay đổi tất cả. Hiện giờ trong thiên hạ không phân biệt sĩ tộc, cho dù là đệ tử của thế gia đại tộc thì cũng phải chuyên tâm đọc sách, cùng mọi người tranh đua với nhau. Bằng không hắn cũng không có cơ hội làm quan... Sự công bằng này trước đây ai cũng không dám nghĩ tới, bây giờ chỉ cần ngươi chăm học, đủ thông minh là có thể đậu tiến sĩ, có thể làm quan, thậm chí có thể làm đến tướng lĩnh, ra sức vì quốc gia.



- Các ngươi nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, nếu như không có khoa cử, thì hoài bão của bản thân có còn tồn tại hay không?

Thẩm Mặc từ tốn nói:

- Các ngươi có thể chấp nhận được một chế độ không có khoa cử sao?



Tất cả giám sinh đều nhắm mắt lại... Tức thì cảm thấy bóng đen che phủ tất cả, sợ hãi, túng quẫn, rất nhiều người mồ hôi nhễ nhại, thậm chí có người còn cảm thấy đứng không vững muốn ngã xuống đất. Cũng phải nói Thẩm Mặc thật là thủ đoạn, bọn họ đã đói tới mức hai mắt tối sầm, giờ lại bắt bọn họ nhắm mắt lại, không đổ mồ hôi, không mê muội mới là lạ.



- Có thể chấp nhận sao?

Giọng nói của Thẩm Mặc lại vang lên lần nữa.



Tất cả giám sinh đều lắc đầu.



- Nhưng nếu như các ngươi còn làm loạn nữa, thì đời này các ngươi cũng đừng mong có thể tới trường thi một lần nữa.

Thẩm Mặc lộ vẻ đau lòng:

- Các ngươi không nên gây chuyện vào lúc này...



Nghe xong lời y nói, các giám sinh đều lặng lẽ không nói gì, một lúc lâu sau mới có người phản ứng, vẻ mặt mang theo sự hy vọng hỏi:

- Lẽ nào chúng tôi còn có tư cách tới trường thi?



- Đương nhiên là có.

Thẩm Mặc cười bao dung:

- Bằng không ta phí công nói với các ngươi làm gì...



Mọi người tức thì kinh ngạc. Bọn họ cảm thấy sau sự việc bắt giam giám khảo, chiếm lĩnh văn miếu, thì đời này không còn cơ hội để tham gia khoa cử nữa, thậm chí còn có thể bị sung quân lưu đày. Cho nên với suy nghĩ đằng nào cũng thế, bọn họ mới nghe theo sự sắp đặt, lấy tuyệt thực mong đổi lấy sự khoan hồng.



Nhưng bọn họ chưa bao giờ dám mơ tưởng, đời này của họ còn có cơ hội được tham gia khoa cử lần nữa.



- Lát nữa ta còn có việc, cho các ngươi một khắc thời gian.

Thẩm Mặc thản nhiên nói:

- Bây giờ các ngươi muốn đi không ai ngăn các ngươi, nhưng sau khi ta đi ta không đảm bảo các ngươi sẽ có chuyện gì.



Im lặng một lúc các giám sinh mới có phản ứng, mới biết Thẩm lão thật sự khoan hồng, vì bọn họ không có lưu án ở quan phủ, cho nên nếu bây giờ bọn họ chạy đi thì sự việc sẽ hoàn toàn được xóa bỏ, bọn họ vẫn có được tấm thân thuần khiết.



Các giám sinh chắp tay vái Thẩm Mặc thật sâu, sau đó đỡ nhau rời khỏi đại lao Ứng Thiên phủ...