Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1288 : Lát vào phòng anh nhé!

Ngày đăng: 17:29 30/04/20


Tối nay Đài truyền hình tỉnh sẽ truyền hình trực tiếp buổi biểu diễn của mười minh tinh đến từ Hồng Kông.



Diễn viên của đoàn ca múa nhạc tỉnh cũng đến trợ giúp, đội ngũ minh tinh thì lớn mạnh, biểu diễn vô cùng tuyệt vời, do đó rất nhiều thanh niên nam nữ Giang Hoài la hét điên cuồng, đã ở thời điểm Tết âm lịch, nên vé bán vào cửa buổi dạ hội đã bán hết không còn thừa một chỗ trống, có nhiều người tiêu mấy trăm nghìn chỉ để mua chỗ ngồi cuối cùng, còn mua cả kính viễn vọng nữa, mới có thể nhìn rõ minh tinh trên sân khấu là ai.



Khi Trương Nhất Phàm chuẩn bị tan sở thì Tô Vệ Minh của Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh đem tới 5 tấm vé vào cửa dành cho khách khách mời Vip.



Giá vé dành cho khu ghế ngồi khách vip lên đến hơn hai nghìn, còn khó có thể mua được.



Giá vé của bọn đầu cơ thì lại càng đắt, đắt gấp đôi, chưa chắc đã có người bán cho anh.



Tô Vệ Minh nào dám quên nhân vật số một của Ủy ban, tặng vé xong cái anh ta rời khỏi luôn. Đằng Phi vào đưa cặp sách cho ông chủ, nhìn mấy tấm vé dành cho khách Vip, trong lòng không nén nổi sự vui mừng.



Cái thứ này, với thanh niên mà nói, cứ như là món ăn tinh thần vậy, Trương Nhất Phàm đã xem rồi:



- Cầm đi, hỏi Tiểu Trương có thích không?



Đằng Phi có vẻ không dám:



- Tôi nào dám chiếm lòng yêu mến của anh ạ.



Trương Nhất Phàm cười rồi mắng một câu:



- Tôi đường đường là Chủ tịch một tỉnh, đây cứ coi như sở thích?



- Không được, không được, Đằng Phi lập tức cười theo, lại nói sai rồi!



Anh ta liền sờ sờ đầu:



- Nếu anh đã không thích, vậy tôi cầm đi thôi. Ba tấm vé, ba tấm là đủ rồi.



- Cầm lấy tất đi, có khi Tiểu Trương lại còn có bạn gái đi cùng chẳng hạn. Đằng Phi lúc này mới nhận lấy nốt năm tấm vé.



Anh ta vừa đi vừa nói:



- Anh không biết đấy thôi, Hồng Anh là người fan mộ Hạ Vi Nhi lắm, có thể có được tấm vé này, cô ấy nhất định sẽ vui chết đi được.



Trương Nhất Phàm đi phía trước dừng lại:



- Cậu nói cái gì?



Đằng Phi biết là mình vừa nói sai, cẩn thận:
Liễu Hồng nói:



- Có phải là cần cho thêm đường không?



- Đúng rồi! Cho thêm vị này, đồ ăn của họ xem ra được rất nhiều người yêu thích, ai mà biết ăn ớt cũng thêm đường chứ, điều này khiến anh buồn đấy.



Trương Nhất Phàm cười:



- Cho nên đã nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn chỉ quen với đồ ăn em làm thôi.



Liễu Hồng nói:



- Vậy là e không đúng rồi. Em sơ suất quá. Nếu anh thích thì từ giờ em sẽ nán lại làm cơm cho anh nhé, khi nào anh ngán rồi thì em sẽ đi.



- Ấy, đừng nói như vậy, anh á, không phải ngày nào cũng ăn cơm nhà đâu. Một tuần chỉ về nhà có hai ba lần thôi. Bắt em ngày ngày nấu cơm như thế có phải là ép người không? Haha..



Liễu Hồng trong lòng cảm thấy ấm áp, kiên quyết nói:



- Nếu anh đã thích ăn thì ngày ngày em sẽ về, nếu không em ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.



Trương Nhất Phàm cũng không khách khí:



- Vậy tối về nhà ăn nhé, trưa đặt cơm ở nhà ăn.



Ăn cơm xong, khi Liễu Hồng thu dọn bát đũa và lau bàn, Liễu Hồng nói:



- Bao giờ bạn anh đến? Trước khi đến bảo em để em đi chuẩn bị.



Trương Nhất Phàm trả lời một câu:



- Được.



Khi Liễu Hồng lau bàn xong, Nhất Phàm kéo tay cô lại, Liễu Hồng sững sờ không động đậy, chỉ nghe thấy Trương Nhất Phàm nói:



- Đợi chút rồi vào phòng anh nhé!



Tuy đây không phải là lần đầu tiên của hai người, nhưng mặt Liễu Hồng vẫn đỏ ửng lên, toàn thân nóng rực, trong lòng như đang muốn nhảy dựng lên.



Đêm nay phải ở bên anh.