Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 166 : Thái Huyền môn hạ
Ngày đăng: 20:44 20/04/20
- Trừ phi ngươi quỳ xuống cho ta đánh vài roi, như vậy viên thuốc này ta liền tặng cho ngươi!
Khuôn mặt Phượng Tam ngây ra, sắc mặt Tịch Nhược Tĩnh cũng trầm như nước. Lửa giận trong mắt hai người Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến lại như cô đọng lại.
Giờ phút này Nhạc Vũ phải cắn răng mới không để cơn giận cùng sát ý trong lòng bay lên, biểu hiện ngay trên mặt của mình. Trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác vọng động như ma quỷ, muốn triệu hoán cơ quan khôi lỗi ở gần bên đưa tới đánh chết người này ngay tại chỗ! Song lý trí nói cho hắn biết, làm như vậy chưa chắc có thể thành công. Hai gã tiên thiên cường giả kia thì không nói, nhưng thực lực của bạch y nữ tử kia hắn thực sự có chút nhìn không thấu.
Khi đó giết người không được ngược lại còn có thể triệu tới kẻ địch mạnh như Thái Huyền Tông. Hơn nữa Thừa Vân Môn cũng sẽ biết được việc chính hắn giết chết Tiên Vu Bình.
Nếu như thật sự không có cách nào, cũng chỉ đành đi tới địa phương khác tìm loại thuốc này, dù sao Phượng Tam cũng đã nói, ở trong phạm vi Bắc Hải, Tàng Trân Các còn tồn tại mấy viên. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Hắc hắc, ta nghĩ ngươi ước chừng còn chưa biết vật này hiếm thấy!
Tên thanh niên gọi là Trữ Vân phảng phất như nhìn thấu tâm tư của Nhạc Vũ, trên mặt hơi lộ ra nụ cười:
- Mặc dù nói Tam Huyết Đoạn Tục đan cũng không phải là vật trân quý gì, nhưng tác dụng của nó không lớn, người luyện chế cũng thật sự quá ít. Bắc Hoang hơn trăm năm mới luyện được trên dưới một trăm viên mà thôi. Hơn nữa Kỳ Lân chính là trị thế thụy thú, hiện tại Trung Nguyên Thánh Hoàng yếu đuối, bốn phương liên tiếp chiến loạn, Kỳ Lân huyết mạch các nơi ngày càng thưa thớt. Có vài viên đều bị nắm giữ trong tay các đại phái. Nếu ngươi muốn tự mình sưu tập dược liệu luyện đan, chỉ sợ cũng khó thể làm được. Lại nói, Phượng Tam chịu thu chút tiền đó của ngươi, đã xem như vô cùng nể mặt. Đổi lại là hắn, có thể đi mua lại được hay không còn khó nói. Ta nghĩ cho dù Tàng Trân Các coi trọng ngươi như thế nào, vậy cũng phải là chuyện mấy tháng sau. Khi đó Tam Huyết Đoạn Tục đan chưa chắc có được được hiệu quả!
Nhạc Vũ lại đưa mắt nhìn Phượng Tam, chỉ thấy khóe môi đối phương bật ra nụ cười khổ, trong lòng hắn chợt cảm kích, không ngờ mình lại được đối phương tặng nhân tình lớn như vậy. Tuy nói cử động lần này của đối phương cũng không phải hoàn toàn không có mục đích nào đó đối với mình.
Mà lúc này nụ cười của Trữ Vân cũng càng đậm:
- Ta hỏi ngươi thêm một câu, viên thuốc này rốt cục ngươi còn cần hay không?
Bên trong lầu nhất thời khôi phục yên lặng. Nhạc Vũ suy ngẫm hồi lâu, cuối cùng cười nhạt. Hắn nhớ tới kiếp trước, khi làm quen với những chiến hữu ở đội hải quân lục chiến, cùng những chiến hữu khi sống kiếp lính đánh thuê. Nếu có thể quay trở lại một lần, hắn nhất định không tiếc bất cứ giá nào để đổi lấy tính mạng của bọn họ!
Mọi người nghe vậy chỉ yên lặng, Nhạc Băng Thiến thì cũng thôi, đối với việc phân chia thực lực trong tu chân giới còn chưa biết gì cả. Nhưng Nhiễm Lực cùng Nhạc Vũ đều được nghe Tịch Nhược Tĩnh nói ở cảnh giới Trúc Cơ có bốn giai đoạn Ngưng Dịch, Dẫn Khí, Bồi Nguyên, Tôi Thể, mà Linh Hư cảnh được phân chia là Ích Cốc, Tâm Động, Thần Tịch, Dung Hợp bốn giai đoạn. Lúc ấy Tịch Nhược Tĩnh dùng vài nhân vật nêu ví dụ, đều hơn trăm tuổi mới đạt tới cảnh giới này.
Với tuổi tác nữ tử kia, tốc độ tu hành thật sự có thể nói là kinh khủng.
- Thật ra chuyện lần này nguyên do còn tại các ngươi.
Nói tới đây, thần sắc Phượng Tam vô cùng chăm chú nhìn bốn người:
- Vị Nhạc tiểu đệ này, thật sự là còn quá trẻ. Lấy tình hình của ngươi, vốn không nên chạy ra khỏi nhà. Mới bao nhiêu tuổi đã đạt tiên thiên, nói thật ngay cả bản thân ta cũng vô cùng ghen tỵ. Mặc dù không có chuyện hôm nay, sớm muộn cũng sẽ bị những môn phái khác gây phiền toái. Trữ Vân kia hôm nay lại là một tên phế nhân, nhìn thấy thiên phú của ngươi, không bị xúc động thần kinh mới là quái sự. Thật ra nếu ta là ngươi, hôm nay tốt nhất là tìm một chỗ ẩn núp hặc tìm một đại tông môn có thể che chở được ngươi mà bái nhập. Với tính tình của hắn, chỉ sợ sẽ không đơn giản chịu bỏ qua bọn ngươi như vậy! Mục Hi Ngọc tâm tính lương thiện không chịu động thủ, cũng không đại biểu tên kia không sai khiến được người khác bên trong Thái Huyền Tông.
Trong lòng Nhạc Vũ chấn động, biết những lời này của Phượng Tam là lời vàng ngọc. Thật ra chính hắn cũng suy đoán như thế, chẳng qua nghe tới tai lại cảm thấy không được tự nhiên.
Trong lòng hắn cười khổ, ở thế giới này quả nhiên ai có nắm tay lớn là có đạo lý. Còn có cỗ lệ khí thật lâu không tiêu tan, cả đời này hắn thật sự chưa từng bị người xem thường lấn áp đến như vậy.
- Tóm lại chuyện này mấy vị nên cẩn thận thì hơn! Trước khi có đầy đủ thực lực thì đừng nên đi trêu chọc bọn hắn.
Phượng Tam khẽ thở dài:
- Ta đoán chừng Tam Huyết Đoạn Tục đan của Thái Huyền tông hơn phân nửa không thể nào đưa tới. Nhưng giao dịch ta sẽ giữ lời. Hai tháng này ta sẽ hết sức điều động từ những chi nhánh khác trong Tàng Trân Các, nhưng thời gian phải trì hoãn chút ít.
Tâm tình của Nhạc Băng Thiến cùng Nhiễm Lực đều buông lỏng, bọn họ từng nghe Nhạc Vũ nói, biết thương thế của Lâm Trác dù chậm trễ thêm hai ba tháng cũng không thành vấn đề gì. Nhưng chân mày Nhạc Vũ lại cau chặt, dị quang thoáng hiện trong mắt, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.