Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 167 : Có huyền cơ khác

Ngày đăng: 20:44 20/04/20




Vào lúc đi ra khỏi Cựu Các Lâu, Tịch Nhược Tĩnh áy náy không dứt, nghĩ đi nghĩ lại chuyện này đúng là vẫn phải trách lão. Nếu không phải lão khuyến khích Nhạc Vũ đi tới Lê thành thì cũng sẽ không gặp phải nhiều chuyện phiền toái như vậy. Với tư chất của Nhạc Vũ, chỉ cần ngồi ở nhà chờ Phù Sơn Tông khai sơn đại tuyển rồi bái nhập sư ôn mới là thỏa đáng nhất .



Nhạc Vũ cũng không để ý, thấy thần sắc khó xử của Tịch Nhược Tĩnh thì ngược lại nói mấy câu an ủi. Hắn không thể ngồi nhìn thương thế Lâm Trác, bất kể thế nào thì cũng phải chạy đến chỗ tập kết vật liệu lớn nhất là Lê thành.



Mấy người một đường trở về, sau đó tách ra ở cửa hàng. Bất quá Tịch Nhược Tĩnh lần này tâm sự nặng nề, hiển nhiên vẫn còn lo lắng chuyện tình Thái Huyền tông, Nhạc Vũ cũng chẳng biết an ủi ra sao. Hắn chỉ cần gia nhập vào Phù Sơn Tông thì tự có sư môn che chở. Thanh thế vị tổ tông của Nhạc gia ở môn phái này tuy kém Thái Huyền tông song về phương diện thực lực không kém nhiều. Bất quá Tịch Nhược Tĩnh tuy là cũng có Hi Hoàng Phù Sư để dựa vào, còn có mấy sư huynh đệ tốt thành tựu không tệ. Nhưng một khi thật sự chọc vào Trữ Vân thì lão cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.



Tâm trạng của Nhạc Băng Thiến cùng Nhiễm Lực cũng rất nặng nề, duy chỉ có Nhạc Vũ là vẫn cười thản nhiên, dường như chưa hề phát sinh chuyện vừa rồi. Đối với Tam Huyết Đoạn Tục Đan bị vò nát vừa rồi cũng không hề để ý.



Nhiễm Lực lúc đầu có chút không giải thích được, bất quá khi hắn nhìn lên bầu trời thì cũng không thấy thân ảnh của Sơ Tam.



Lần này lúc Nhạc Vũ đi chợ đã nghe Tịch Nhược Tĩnh khuyến cáo, tạm thời đem Sơ Tam thả bay trên núi rừng, không mang theo bên mình. Nhưng hiện giờ tất cả đã quay lại Lê thành vẫn không thấy bóng dáng thì không khỏi có chút kỳ quái.



Nhiễm Lực đã biết Kim Hoàng Tước đã thông linh chí cực, trong phạm vi trăm dặm cũng thành lập được liên lạc tâm thần, không thể nào xuất hiện tình huống mất tích hoặc không tìm được chủ nhân như phi cầm phổ thông được thuần dưỡng.



- Thiếu gia, mới vừa rồi ngươi để cho Sơ Tam bám đuôi đám người của Thái Huyền môn?



Nhạc Băng Thiến nghe vậy cũng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Nhạc Vũ. Nếu không phải là Nhiễm Lực nhắc nhở thì nàng cũng không nhận thấy chỗ dị thường này. Nghĩ tới tính cách có thù tất báo của huynh trưởng, trên mặt nàng lộ vẻ lo lắng. Thái Huyền tông dù sao cũng không giống với Tuyển Ẩn hay Thừa Vân. Trong môn phái này có Mục Hi Ngọc có tu vi Linh Hư cảnh, không phải là đếm Tiên Vu Bình cùng Đồ Thành Hiên có thể sánh bằng.



- Đoán mò cái gì? Ta còn chưa đến mức biết rõ sẽ chết mà vẫn chọc vào!



Nhìn thấy ánh mắt bất an của cả hai người, Nhạc Vũ bật cười. Bất quá tuy hắn nói như vậy nhưng vẫn bỏ xuống sát cơ trong lòng. Nếu chính diện nghênh chiến thì dĩ nhiên là không địch lại, nhưng nếu gặp cơ hội tốt hơn thì hắn sẽ không chút do dự hạ thủ.




Chỗ này cách Lê thành chừng chín trăm dặm. Chỉ là không biết ở đó có vật gì để có thể hấp dẫn nhiều tiên thiên vũ tông cùng đám tán tu hội tụ.



Nhạc Vũ trầm ngâm một trận sau đó nhìn sang Nhạc Băng Thiến và Nhiễm Lực:



- Hai người giúp ta đem A Trác chuyển tới trong Côn Bằng, bản thân cũng đi chuẩn bị đi! Có thể sau đó, chúng ta sẽ phải rời Lê thành.



Sau khi nói ra vị trí của Côn Bằng, Nhạc Vũ cũng không ở lại mà rời phòng đi từ giã Trương Nguyên Triết cùng Trương Tú Triết.



Mặc dù còn chưa xác định những người đó sẽ tụ lại ở đâu, nhưng có thể đến sớm một bước cũng là tốt.



Lúc thân ảnh Nhạc Vũ vừa biến mất thì Lâm Trác đã nhìn xoáy vào Nhiễm Lực:



- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có liên quan đến ta không?



Kể từ khi mới vừa bắt đầu tỉnh lại, hắn đã thấy vẻ lo âu của hai người, nếu không có nguyên do chắc chắn sẽ không như thế.



Đối diện Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến nhìn nhau một cái rồi quay đầu không đáp. Mặc dù hai người đều có lòng nhưng lại không dám mở miệng, thần thái lúc trước của Nhạc Vũ quả thật đã quá rõ.



Tâm trạng của Lâm Trác lúc này đã hoàn toàn trầm xuống.