Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 291 : Chu Tước kiếm ý
Ngày đăng: 20:45 20/04/20
Một luồng kiếm sắc bén xuyên phá trời mây rồi từ trên trời giáng xuống!
Uy thế của một kiếm kia không thể cách nào hình dung. Chỉ một kiếm đã cơ hồ giết tuyệt toàn bộ yêu thú trong núi rừng!
Trong nháy mắt, một cảm giác sợ hãi theo bản năng tràn ngập linh hồn hắn. Nhạc Vũ đột nhiên thức tỉnh, sau đó phát hiện bản thân đang ở trong trạch viện.
Hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi đưa mắt nhìn bốn phía, thở nhẹ một hơi rồi cười khổ. Uy thế vô cùng của Quảng Lăng kiếm trận ngày đó tới tận bây giờ hắn vẫn không thể nào quên được, nhưng vẫn không hề có cảm giác vô lực với kinh hãi như một kiếm vừa rồi.
Sau đó Nhạc Vũ nhớ lại tình hình trước lúc hôn mê, vội vàng nhìn qua đình viện. Chỉ thấy hoa cỏ cây cối đều đã được chữa trị, cái bể kim khí được dược dịch do hắn chế tạo đã trở lại nguyên dạng dựng ở nơi xa. Không cần hỏi cũng biết là Chiến Tuyết đã đem chữa trị.
Duy chỉ có linh trận là vẫn ở trạng thái bị hỏng. Hắn biết là Chiến Tuyết dùng tín ngưỡng lực cũng không cách nào khôi phục như cũ.
Bất quá nói đến thật đúng là mất mặt, đây là lần đầu tiên mà hắn bị hôn mê từ khi ra đời.
Nhạc Vũ bất chợt cảnh giác, nếu lúc này có người làm gì xấu với hắn, hậu quả thật không lường được. Bất quá một lát hắn lại cười tự giễu, biết là cảm giác không an toàn của kiếp trước làm lính đánh thuê trỗi dậy.
- Chủ nhân tỉnh rồi! Cảm giác khỏe chưa?
Chiến Tuyết đang ngồi trên lầu thấy vậy thì vui mừng nhảy dựng lên, thân hình vẽ lên một quỹ đạo trên không trung như chim yến chao liệng xuyên vào trong phòng, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nhạc Vũ mỉm cười gật đầu, cảm giác thân thể rất tốt, tinh thần lại càng sảng khoái.
Hắn đem thần thức trải ra bên ngoài, sau đó chợt thu mạnh về như thủy triều trong cơ thể.
Khu vực này của Nhạc Vũ giăng đầy linh trận. Vốn theo như hắn dự đoán thì thần thức sau khi ra khỏi tiểu viện không xa sẽ bị ngăn cản. Nhưng hiện giờ không hề có chút khó khăn cứ thể tiến ra xa, đến khi đạt hơn ngàn trượng mới ngưng hẳn.
Bất quá lời này cũng không thể không đáp, Nhạc Vũ ậm ừ ra vẻ xấu hổ. Cũng may Đoan Mộc Hàn tự biết bản thân không thể nói mạnh về việc này, ngay sau đó chuyển giọng, lần này thần sắc cực kỳ chân thành.
- Hôm nay ta có việc báo với ngươi! Từ giờ đến nửa năm sau ta chỉ sợ là không có thời gian tới tập kiếm với ngươi. Mấy ngày nữa ta sẽ đưa cho ngươi kiếm quyết bí truyền của Tiểu Quan Phong để tự học, nếu có chỗ không giải thích được thì tới chỗ ta mà hỏi!
- Nửa năm?
Con ngươi Nhạc Vũ hơi co lại, sau đó suy đoán nói:
- Sư phụ chuẩn bị cho so đấu tông môn nửa năm sau?
Hắn cũng không nghĩ tới, tới tầng cấp Kim Đan cũng có việc so sánh tài nghệ. Bất quá đã có chuyện như vậy, với tính cách thích náo nhiệt của Đoan Mộc Hàn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
- Đúng vậy!
Đoan Mộc Hàn quả nhiên gật đầu, lộ ra mấy phần sát khí:
- Sư phụ của ngươi cần chút thời gian bế quan nghiên cứu một vài tinh yếu kiếm thuật. Năm nay nhất định phải thắng được tên khốn bên Ngọc Dung Phong kia! Còn có Lý Vô Đạo sư huynh, nghe nói năm nay cũng sẽ dẫn đồ đệ bảo bối của hắn về núi. Nếu có thể cùng hắn đánh một trận cũng là chuyện may mắn. Hình như đồ đệ của hắn cùng tuổi với ngươi.
Nhạc Vũ thầm nghĩ tên khốn của Ngọc Dung Phong chắc là chỉ Nghiêm Hạo rồi. Không trách được sư phụ mình đối với hắn không khách khí như vậy, hóa ra là trước kia thua trong tay Nghiêm sư bá.
Còn có Lý Vô Đạo mà Đoan Mộc Hàn nhắc tới thì Nhạc Vũ cũng đã được nghe nói. Hắn là đệ tử đắc ý của Chưởng giáo Nông Dịch Sơn, theo tin đồn thì vào mười năm trước đã đi theo một vị Đào trưởng lão của bản môn trấn áp "động ma."
Còn người mà Nhạc Vũ nghe nói chính là nhị đại đệ tử của Lý Vô Đạo.