Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 659 : Vây khốn Huyết Ma
Ngày đăng: 20:49 20/04/20
Theo thanh âm này vang lên, đoàn huyết quang tràn ngập phương viên mười dặm trong nháy mắt liền tụ tập lại cùng một chỗ, hóa thành một đạo hồng quang hướng phía xa bay đi. Tốc độ bỏ chạy cực nhanh, so sánh với Băng Liên Tiên Tử còn nhanh hơn mấy phần.
Nhạc Vũ cũng cảm thấy ngạc nhiên, không hề ngờ tới Tu La Tán Nhân sợ hắn tới mức vừa nhìn thấy hắn liền lập tức bỏ chạy, không hề lưu ý tới mặt mũi của chính mình chút nào.
Cười lạnh một tiếng, Nhạc Vũ thả Đằng Huyền bay ra, thi triển Thiên Địa Pháp Tướng, thân thể biến thành hơn trăm trượng, phảng phất giống như một con hỏa long, quanh thân dấy đầy hỏa diễm cao ngất. Khi Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết vừa bước lên lưng nó, Đằng Huyền liền vỗ cánh mạnh mẽ đuổi theo Tu La Tán Nhân.
Đằng Xà cao cấp mười ba giai tốc độ di chuyển cực nhanh, còn hơn xa cả Tán Tiên. Đuổi theo huyết sắc độn quang của Tu La Tán Nhân còn nhanh hơn hắn tới mấy phần, khoảng cách đang dần dần rút ngắn lại.
Bên trong lòng bàn tay Nhạc Vũ ngưng tụ một quang đoàn lam hồng sắc, nhưng Tu La Tán Nhân không cho hắn cơ hội sử dụng Băng Diễm Tuyệt Quang, vừa xông tới khe núi phía trước, đột nhiên lao xuống dưới, lẻn vào tận sâu trong lòng đất. Chỉ trong chớp mắt đã thâm nhập xuống tận ba vạn trượng.
Lại lặp lại chiêu cũ! Có tác dụng gì? Có Thôn Thiên Kim Nghĩ, nơi nào cho phép ngươi chạy trốn?
Nhạc Vũ lạnh lùng thúc giục Đằng Huyền bay tới khe núi, ngoài dự tính của hắn, hắn không hề phát giác Tu La Tán Nhân có ý tứ muốn tiếp tục bỏ chạy. Ngược lại lao tới một nơi tận sâu ba vạn trượng, đã không còn chút động tĩnh. Trong lòng của hắn chợt ngạc nhiên, nhưng vừa dùng thần niệm cảm ứng, chợt hiểu rõ.
Nguyên lai là Âm Sát Địa Mạch, muốn liều mạng sao?
Khẽ nheo mắt lại, trong mắt Nhạc Vũ liền lộ ra vài phần lệ khí. Âm Sát Địa Mạch nơi này liên lạc phương viên mười vạn dặm, một khi đấu pháp bị phá hủy, bên trong khu vực này sẽ có đại tai kiếp phủ xuống. Vô luận là cỏ cây chim muông cầm thú, những sinh linh dưới cấp năm đều khó thể sống sót. Phần nhân quả sát nghiệt này cho dù người có đạo tâm kiên định như Nhạc Vũ cũng biết khó thể chịu đựng nổi.
Nếu chỉ phạm vi một hai vạn dặm thì cũng thôi, nhưng nếu có thể thi pháp na di, diện tích như vậy thực sự vô cùng khó khăn giải quyết.
Vào lúc này hắn mới có tâm tư bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh. Quả nhiên không hổ là địa vực gần Thanh Châu, yêu thú thật nhiều, thậm chí còn nhiều hơn cả Vạn Yêu Cốc. Trong đó yêu thú bảy tám cấp theo hồn niệm hắn cảm giác phải cao tới mấy ngàn.
Nhạc Vũ chỉ nhếch môi không hề để ý tới, đừng nói tới đại trận vững chắc vô cùng, chỉ có Đằng Huyền cũng đã đủ ứng phó Huyết Ma bị đại trận tiêu hao sức lực suốt mấy năm qua.
Lão ma kia đã bắt đầu khẩn trương gấp gáp.
Nửa khắc sau, khi hắn bay trở xuống, trong Nguyên Anh cao tới ba thước thất thải lôi quang vẫn lóe sáng không ngừng, bên trong hồn niệm dương khí dồi dào, đây đã là loại lôi kiếp một ngàn lẻ năm mươi bảy!
Nhạc Vũ thử dùng Nguyên Anh giơ lên một ngọn núi đá khổng lồ bên cạnh, theo lẽ thường mà nói có thể xuyên qua, nhưng không ngờ lại bị hắn dễ dàng nâng cả ngọn núi đá bay lên.
Trong lòng Nhạc Vũ không khỏi vui mừng, đây thật sự không chỉ đơn giản dùng hồn lực hút nhiếp, chân chính giống như thân thể, dùng pháp lực đem núi đá giơ cao, đây chính là một trong những đặc thù của Dương Thần, có thể đụng chạm tới đồ vật, tuy giờ phút này vẫn còn kém chút hỏa hầu, nhưng cự ly tới bờ chân chính cũng không còn xa.
Đáng tiếc yêu thú cấp chín nơi này phần lớn còn chưa thật sự biến hóa, thật không thể bắt lấy. Kiếp lôi cao cấp chỉ có thể đụng tới vận khí mà thôi. Vốn bên trong hoàng hôn giới hai năm có thể hoàn thành, nhưng nơi này cần tiêu hao nhiều hơn…
Vừa nghĩ tới đây, Nhạc Vũ đột nhiên có chút cảm ứng, Nguyên Anh hóa thành quang mang bay trở về bên trong thân thể.
Một khắc sau, Thiên Mộc Kiếm trên búi tóc hắn đã xuyên phá không gian bay đi. Sau đó khi trở về, trên ngọn kiếm đã sinh trưởng ra một đoàn thanh sắc mộc đằng, tựa hồ có đồ vật nào đó vây quanh.
Khi Nhạc Vũ thu hồi mộc đằng, chỉ thấy bên trong hiện ra một đoàn huyết quang nhàn nhạt mùi tanh, vừa mới giải thoát ra ngoài, liền bay vọt đi thật nhanh.
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, ném ra một đoàn Huyền Thiên Tịnh Hỏa, chỉ chốc lát đã đem đoàn huyết quang hoàn toàn thiêu thành tro tàn.