Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1394 : Huy hoàng không còn

Ngày đăng: 00:18 22/04/20


- Em cũng rất đau đầu, tạm thời không biết làm sao, nhưng không thể để Tiểu Thanh là người cuối cùng biết chuyện, như thế cô ấy càng tổn thương. Trương Khác còn nhớ trước đó không lâu tha thiết hứa không để Đường Thanh bị tổn thương, cười khổ hỏi: - Chỉ mong mọi cái giá do em nhận, đừng để Tiêu Thanh chịu quá nhiều thương tổn.



- Khả năng Tiểu Thanh biết rồi.



- Cái gì? Tiểu Thanh đã biết rồi à? Hứa Tư đột nhiên nói một câu như thế, làm tim Trương Khác thiếu chút nữa vọt khỏi lồng ngực, ngồi bật dậy.



- Hôm rằm tháng Giêng tôi qua Hong Kong thăm Tiểu Đinh Hương, lúc tối mọi người cùng ăn cơm với nhau, nó nhận được một cú điện thoại, hẳn là Đường Thanh gọi tới, Phi Dung nói với Đường Thanh vài câu, nó đi ra ngoài nói chuyện, chừng 20 phút sau mới quay lại phòng khách ăn cơm. Hứa Tư nhớ lại vẻ mặt Trần Phi Dung khi đó: - Tôi nhìn thấy sau khi quay lại mắt nó đỏ hoe, tựa hồ đã khóc khi nói chuyện với Đường Thanh, có điều tinh thần tốt hơn rất nhiều, nhẹ nhõm hơn, như trút bỏ được gánh nặng.



- Khi đó tôi còn chưa biết chuyện Hồ Kim Tinh, còn tưởng công việc của nó gặp vấn đề gì, nói chuyện với Đường Thanh tìm được cách giải quyết. Mặc dù cũng thoáng nghĩ có thể liên quan đến cậu, có điều thực sự không ngờ... Hứa Tư nói được một nữa, khóe môi hơi cong lên nhìn Trương Khác với vẻ giễu cợt, không ngờ làm tâm sự của y được gạt bỏ, suy nghĩ bậy bạ lại nổi lên.



- Hì hì, dù sao cũng là chuyện mừng, hay chúng ta ăn mừng một chút.



- Á! Sao cậu lại.. Đừng, tôi đủ rồi... Nhẹ chút, nhẹ chút nào...



Mai nở hai lần, Trương Khác tuy mệt díp mắt lại vẫn không quên vỗ về Hứa còn kiệt sức hơn y, hai lần hoan ái, Hứa Tư mềm nhũn như bún nắm trên giường, sắc mặt đỏ như lửa, ánh mê mê mang tán loạn, trong miệng phả ra hơi thở nóng hổi thơm tho.




Cho dù hiểu biết sự phát triển của sản nghiệp tới giai đoạn nhất định sẽ phải kết thúc, nhưng đám Tô Tân Đông xuất phát từ tình cảm vẫn mong thay đổi tình huống này, cho dù không hi vọng điện tử Ái Đạt trở lại vinh quang ngày nào, nhưng vẫn mong con thuyền cũ ấy có được đột phá, theo kịp tốc độ đại hạm đội Cẩm Hồ.



Đến nhà máy Ái Đạt, toàn là người quen thân vô cùng rồi, chẳng cần khách khí, mọi người vào phòng hội nghị.



Tô Tân Đông giới thiệu tỉ mỉ cho Trương Khác một số tình hình thị trường đầu đĩa trong thời gia qua, cùng một số sản phẩm mới gần đây nghiên cứu ra.



Nghe Tô Tân Đông nói tới sản phẩm mới, Trương Khác miệng không nói gì, nhưng trong lòng hiểu, xu thế sản nghiệp không thể vì thế mà cái biến, phải có cải cách lớn mới làm cả xí nghiệp chuyển mình. Điện tử Ái Đạt là công ty trên TTCK, không phải muốn thay đổi là thay đổi được, phải làm một báo cáo phân tích thị trường và nghiên cứu sản nghiệp tỉ mỉ, báo lên HĐQT, đồng thời mở đại hội cổ đông, được thông qua rồi mới có thể thực thi.



Làm như thế chẳng bằng lập công ty mới đặt hạng mục mới vào đó cho nhanh gọn, Trương Khác là người sợ phiền toái, tất nhiên không muốn làm như thế, nhưng không có chủ ý gì hay, nên chống cằm không nói.



Lỗ Khánh Sinh vẫn còn luôn miệng oán trách: - Đều tại internet hết, rất nhiều người bắt đầu có thói quen xem phim trên máy vi tính và internet, người mua đầu đĩa ít đi. Nếu như sau này TV cũng có thể xem phim trên internet thì chẳng ai còn mua đầu đĩa nữa.



- Khoan khoan, lão Lỗ, anh vừa nói cái gì thế? Trương Khác đầu lóe sáng: - Anh vừa nói TV có thể xem phim trên internet, đường lối này hay đấy, điện tử Ái Đạt có thể nghĩ cách ở phương diện ấy.