Quan Sách
Chương 862 : Đêm hôm đó
Ngày đăng: 11:18 18/04/20
Nhất túy giải thiên sầu, Trần Kinh uống say rồi, say đến nỗi không biết gì nữa.
Mấy ngày hôm nay hắn thực sự là gặp rất nhiều áp lực, việc nọ nối tiếp việc kia, trong lòng hắn có chút thất vọng.
Hoàn cảnh Lĩnh Nam như vậy, đối với một cán bộ từ bên ngoài đến mà nói, thử thách sinh tồn là quá lớn.
Trần Kinh đã làm tốt công tác chuẩn bị đối phó với khó khăn, nhưng khó khăn lớn như vậy, hắn trở tay không kịp, hắn là người chứ không phải thần, đối diện với cuộc khảo nghiệm, hắn cảm thấy có chút chán nản.
Có rượu ngon, có người nói chuyện, uống rồi lại uống, uống đến bất tỉnh nhân sự.
Đường Ngọc dốc hết sức bình sinh, tìm một người đến giúp đỡ mới có thể đem được Trần Kinh về khách sạn.
Trần Kinh uống nhiều, ngã xuống giường ngủ say như chết. Đường Ngọc cũng uống không ít, hai má đỏ hồng, thở hồng hộc, ngồi trên chiếc ghế sô pha ở bên giường, có chút mơ màng, không biết tiếp theo phải làm như thế nào?
Cô và Trần Kinh quen biết cũng mấy năm rồi.
Hôm nay là lần đẩu tiên Trần Kinh lộ ra bộ mặt yếu đuối trước mặt cô.
Trong thâm tâm của Đường Ngọc luôn chán ghét những người con trai không có trách nhiệm, gặp phải khó khăn liền hoang mang lo sợ, thậm chí còn chảy nước mắt nước mũi, những người đàn ông như vậy làm cho người ta khinh thường,
Đàn ông không phải nên gánh vác mọi truyện sao?
Đàn ông không phải là phải dũng cảm đối mặt gánh vác, gặp việc khó khăn phải đứng ra gánh vác ?
Chính điểm này của Trần Kinh đã thu hút, hấp dẫn cô, Trần Kinh lúc nào cũng tràn đầy năng lượng và sức sống. Thái độ tích cực đối diện với những khó khăn của hắn, khí phách dũng cảm tiến tới, làm cho người ta cảm động, cứ như vậy mà bị hắn cảm hóa, sau đó không có cách nào kìm chế được.
Nhưng mà hôm nay, Trần Kinh say rồi, say đến nỗi không biết gì, say đến mất cả phong độ.
Lời nói mê sảng của hắn, giống như một đứa trẻ bình thường mất đi mẹ, nhưng dường như còn có chút bất lực.
Không biết tại sao, Đường Ngọc nhìn thấy như vậy, nước mắt tự dưng cứ tuôn ra.
Cô cảm thấy như có một đòn giáng xuống, giáng xuống đúng nội tâm của cô.
Cô thậm chí cảm thấy tình cảm của mình rối loạn.
Nếu như lúc đó không phải nhiều người, cô nhất định sẽ không do dự chạy đến ôm Trần Kinh vào trong lòng, sau đó khóc to một hồi.
Từ hôm qua về trước, Trần Kinh đều rất hoàn mỹ, đối diện với bất kể việc gì cũng vẫn ung dung, đều là cầu được ước thấy, điêu luyện, dường như trên đời này không có việc gì hắn không thể giải quyết được
Như vậy Trần Kinh dần dần hấp dẫn Đường Ngọc.
Đường Ngọc đã vào nhà tắm rửa qua mặt.
Nhưng quần áo trên người do để vậy mà ngủ, nhăn nhăn nhúm nhúm nên không có cách nào lấy được bộ dạng trước đây.
Hai người một nam một nữ, ở cùng một chỗ, hơn nữa quần áo lại nhăn nhăn nhúm nhúm, lại bộ dạng vừa ngủ dậy, nếu như ai gặp phải cảnh tượng này cũng sẽ cho là đêm qua tuyệt đối là một đêm **
Trần Kinh trong lòng cười khổ, cảm thấy hôm qua thật là mất mặt, sao lại để phát sinh truyện như vậy? Thật là không nên.
Đường Ngọc trừng Trần Kinh một cái, gằn từng câu nói:
- Khủng hoảng của ban hợp tác, tôi sẽ giúp đỡ anh! Anh yên tâm, tôi không cần anh đền ơn, ai bảo quan hệ của chúng ta tốt như vây?
Cô cười hì hì dùng tay chỉ đầu Trần Kinh nói:
- Tôi biết anh có nhiều chủ ý. Tôi hiện tại liền nghĩ đến mấy điểm! Chúng ta liền lập tức thực thi, tôi không tin, Việt Châu là một cái thùng sắt đặc, không có chỗ nào để khoan.
Nụ cười trên mặt Trần Kinh hơi thu lại, miệng của hắn hơi nhếch lên, nói:
- Khó khăn cuối cùng phải được giải quyết, cũng nhất định phải giải quyết! Đường Ngọc, lần này thật sự cảm ơn cô. Tiền bồi thường tôi không dám hứa hẹn, nhưng lần này có cô phối hợp, chúng ta nhất định có thể xoay chuyển được cục diện hiện nay.
Đường Ngọc ngẩn người nói:
- Anh tự tin như vậy? Có thật hay không đấy?
Trần Kinh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Cục diện trước mắt đã là như vậy, tôi làm gì có tâm trạng nói đùa? Có một câu nói rất hay, vua cũng thua thằng liều, hiện tại mặc dù mọi người đều coi chúng ta như quả hồng nhũn, chúng ta phải trộn ít bột cho vào bên trong.
- Tôi không tin trộn lẫn bột cũng vẫn không trị được răng người khác.
Trần Kinh sửa sang lại quần áo, nói:
- Đi thôi, chuyện hôm qua cảm ơn cô, có chút mất mặt quá.
Đường Ngọc nhíu mày, trong lòng tức giận Trần Kinh trọng nam khinh nữ.
Đêm hôm qua ở cùng một chỗ với một cô gái đơn thân, không ngờ xin lỗi cũng không có chút thành ý, thật sự khiến người ta để ý.
Nhưng vừa nhìn thấy cái mặt thống khổ kia, cô thế nào cũng không thể tức giận được.
Cô thậm chí còn có chút buồn cười, thấy bộ dạng của Trần Kinh quá trơn kê rồi, Trần Kinh cũng có ngày hôm nay a, Trần Kinh cũng có lúc nhờ mình giúp đỡ sao?
Đường Ngọc đột nhiên cảm thấy cảm giác rất tốt, bởi vì cô cảm thấy hình tượng Trần Kinh trước mẳt cô ngày càng hoàn thiện.